Bạn muốn hẹn hò hay nhất #14 | Tấn Lực tham gia chương trình "BẠN MUỐN HẸN HÒ" với mong muốn tìm được bạn gái vì ở tuổi 28 anh chàng sợ mẹ bắt đi "ăn mày" nếu không dẫn được bạn gái về.
Mày đưa khẩu B40 đây tao bắn" - Thượng tướng Nguyễn Văn Được nhớ lại - "Tôi bắn thêm được mấy phát rồi người tôi lịm đi. Sau đó xong nhiệm vụ thì anh em mới cõng tôi xuống".
Cô A yêu anh B chết đi sống lại, anh B một mực không hay biết, cô A ôm khổ vào thân, không biết là diễn tuồng hí cho ai xem, liền tự tung tự hứng "em không quên anh được", "em không muốn bỏ tình cảm em dành cho anh", sau đó liền ôm một bụng đầy hoa mà nằm chết
Quý Thư Ngôn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh mặc áo phông trắng đi tới bên cạnh Quý Viên, vóc người rất cao, mặt mày anh tuấn, đeo một cặp kính gọng đen, trên tay đeo đồng hồ thể thao, nhìn trông vừa sảng khoái vừa sạch sẽ. Đoàn Chấp hiển nhiên cũng biết người tới là ai, lịch sự chào một tiếng, "Đàn anh Trang."
Không mày đố thầy dạy ai ? Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009. Bài ca hóa trị ( Hóa học ) Bay giờ em lại vác cày theo trâu.. Người đăng: Kid.votinh vào lúc 22:28 Không có nhận xét nào: Em ngủ rồi..anh cạy tủ anh đi 10. Thân heo vừa béo lại vừa ù
Fast Money.
"Buông nó ra!" Giọng nói tức giận gào lên phía sau. Tôi biết, là giọng của anh Tí, đúng là anh ấy rồi."Anh ơi, cứu em với!" Tôi gào lên, quay sang nhìn anh Tí mắt ngấn nước, cả người ngọ nguậy điên cuồng."Đồ khốn, chết đi!" Anh Tuấn bị anh Tí nắm lấy lưng áo kéo mạnh ra sau, chao đảo ngã nhào xuống đất. Cơ thể tôi vì đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp, bị buông ra bất ngờ nên cũng ngã nhào sang phía đối diện. Anh Tí điên cuồng lao tới đánh anh Tuấn. Tôi sợ quá, lồm cồm bò dậy chạy tới can ngăn. Tôi kéo anh Tí lại, ôm chặt anh ấy gào lên mà khóc. Tôi sợ anh ấy không tự chủ được mà giết luôn anh Tuấn mất."Dừng lại đi anh ơi. Mau dừng tay lại đi." Tôi vừa la vừa khóc, nhưng anh ấy không nghe, cứ nhắm thẳng mặt anh Tuấn mà đấm tới tấp. Tôi thấy mặt anh ta bị mấy vết bầm, máu nơi khoé miệng rỉ ra thì phát hoảng, vội túm lấy cánh tay anh Tí giật mạnh một phát tách ra khỏi người anh Tuấn, anh ta thấy vậy liền bỏ chạy khỏi đó. Anh Tí dướn người chạy theo nhưng tôi ôm sau lưng anh ấy bám lấy cứng ngắc"Đừng đuổi theo nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!" Tôi gào lên, xong tuột người xuống ôm chân anh Tí bám chặt lấy."Con ngu, anh đã dặn mày thế nào hả? Sáng mắt ra chưa?""Em xin lỗi, xin lỗi. Là em sai, em sai. Em xin lỗi! Em xin anh, đừng đánh nữa. Hu hu hu." Tôi cứ vừa khóc vừa gào lên thảm thiết, cổ họng dường như muốn nứt luôn ra. Sau đó, cảm giác cả người bị nhấc bổng lên. Tôi vốn đang mệt vì lúc sáng bị ngất, lại khóc lóc kêu la nãy giờ nên tôi không còn chút sức lực nào, cứ mặc cho anh Tí bế lại xe quăng lên đấy rồi đèo về nhà anh người bị ném xuống giường trong phòng anh Tí. Xong, anh ấy tức giận, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài. Tôi nên làm gì đây? Xin lỗi? Liệu anh ấy có chịu bỏ qua cho tôi hay không?Tôi thò chân xuống, khẽ mở cửa bước ra ngoài. Anh Tí đang đứng ngoài ban công, cả người tựa vào thành lan can. Trông anh ấy vẫn rất tức giận. Tôi hơi sợ, nhưng chân vẫn run run khẽ bước lại gần."Cút. Đừng có đứng đấy ngứa mắt." Anh Tí không thèm quay lại nhìn tôi mà quát. Tự nhiên tôi thấy tủi thân, nước mắt lại rỉ ra. Tôi muốn xin lỗi, nhưng sao khó mở miệng quá."Vậy em...em về đây." Tôi lùi ra sau vài bước, thút thít định đi vào thì bỗng nhiên tay bị túm lấy, cả người xoay lại. Sau đó bị anh Tí đẩy lùi một bước ép chặt vào tường. Anh Tí nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trông anh ấy lúc này vô cùng đáng sợ. Tôi chẳng biết phải phản ứng như thế nào, cả người cứ đứng đơ ra như bức tượng. Đột nhiên, anh Tí cúi sát xuống, áp đôi môi anh ấy lên môi tôi rồi lập tức rời đi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ấy vừa hôn tôi sao? Nụ hôn đầu đời của chỉ biết tròn mắt nhìn chằm chằm vào người anh ấy. Chân tôi run run, tim cũng đập thình thịch. Nụ hôn rất nhẹ, dường như chỉ là lướt qua môi tôi thôi, nhưng tại sao tôi thấy hoảng loạn đến thế này?Tôi xoay người định chạy vào bên trong phòng anh ấy, nhưng bị ôm chầm lấy từ phía sau. Tôi cảm giác được tim anh ấy đang đập rất nhanh. Bởi vì tôi nhỏ con nên bây giờ đang bị anh ấy ôm trọn vào lòng. Tôi không biết làm thế nào, tay chân bây giờ cứ nhũn ra, không còn chút sức lực. Chỉ nghe bên tai thều thào mấy chữ "Xin lỗi, nhưng...đừng đi!"Tôi hơi ngây ra một lúc, cứ để mặc anh ấy ôm gọn trong lòng. Hơi thở của anh phả vào gáy tôi khiến cả người tôi như tê dại đi. Tôi không biết làm gì nữa, cứ đứng chôn chân tại chỗ nín thở. Một lát, anh ấy nhấc bổng người tôi lên bế vào phòng quăng xuống giường của anh ấy. Sau đó cũng nhào lên, đè tôi nằm xuống dưới người, nhìn tôi chằm chằm. Tay chân tôi khẽ run run, khóe môi hơi giật giật, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn. Anh ấy định làm gì thế?Một lần nữa, anh ấy lại cúi xuống áp môi lên môi tôi, ngậm luôn mấy chữ tôi chưa kịp nói ra. Lần này không chỉ đơn giản là cái hôn nhẹ nhàng nữa, anh ấy cắn nhẹ vào cánh môi tôi. Tôi đau quá mới giật mình tỉnh người ra, môi tôi là miếng bò khô hay sao mà anh ấy cắn như thế?"Anh làm gì thế, buông em ra. Đồ biến thái, dê xồm...anh buông em ra." Tôi co người đạp anh ấy ra khỏi người mình, mặt nóng bừng như vừa chui ra từ lò lửa, xoay người ra phía ngoài thở Tí ôm lấy tôi kéo sát vào người. Chẳng biết tại sao tự nhiên tôi lại khóc. Anh ấy kéo người tôi xoay lại đối diện, đưa tay quẹt nước mắt cho tôi thì thào "Đừng khóc, anh xin lỗi."Tôi nghe xong câu đó càng khóc nhiều hơn. Anh ấy cuống lên không biết làm gì, cứ đưa tay quẹt nước mắt cho tôi "Anh xin lỗi, đừng có khóc nữa mà!"Tôi thút thít, ngước khuôn mặt mếu máo lên nhìn anh Tí. Anh ấy cũng nhìn chăm chăm vào mắt tôi, đột nhiên hỏi "Mày thích anh rồi có phải không?""..." Tôi nghe xong câu đó tự nhiên nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh ấy không chớp mắt."Mày có thích anh không? Nói.""Ơ...em thích! Tôi bị anh ấy quát, giật bắn người. Theo phản xạ trả lời luôn không do dự. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ liền cúi mặt xuống."Ờ, anh...cũng thích mày!""... Tôi đơ người mất mấy giây. Anh ấy vừa nói gì thế? Anh ấy nói thích tôi. Có thật không? Ai nói cho tôi biết, đây chỉ là mơ hay là sự thật? Như để xác minh lại, tôi đánh liều ngẩng đầu lên hỏi "Anh...anh mới nói gì thế?"Anh Tí hình như đỏ mặt, không nhìn tôi nữa mà đưa mắt sang chỗ khác "Anh bảo anh cũng thích mày. Tai bị điếc hay sao hỏi lắm vậy?"Lần này thì tôi nghe rõ mồn một câu nói của anh ấy. Đúng là anh ấy nói anh ấy thích tôi. Tôi thấy vui mừng, hạnh phúc, còn bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp cứ lần lượt kéo đến. Từng tế bào trong cơ thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh, bắt đầu nhảy múa loạn xạ lên. Tim tôi cũng vậy, chỉ muốn nhảy luôn ra ngoài để thể hiện cảm xúc mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Nhưng tôi ráng kiềm chế, nhỡ đâu tim nhảy ra ngoài thật thì tôi chả về với tổ tiên luôn. Tôi kiềm chế được, nhưng hận không thể bật người đứng dậy mà nhảy múa hú hét điên cuồng, gào lên cho cả thế giới biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Hú hú hú, cảm giác tuyệt vời ông mặt trời."Này, mày đừng có ôm anh chặt như vậy, anh không thở được." Anh ấy cúi xuống nhìn tôi. Tôi đang hưng phấn, tự nhiên bị tụt cảm xúc. Thế là mặt ỉu xìu, rúc rúc vào người anh ấy ôm chặt hơn."Thế không định về nhà à? Hay muốn ngủ ở đây với anh luôn?"Tôi đỏ mặt, vội buông tay xoay người quay ra ngoài. Cái lão đáng ghét này, lại chọc tôi rồi. Đột nhiên anh ấy phá cười lên làm tôi thấy có chút cáu, xoay lại gắt lên "Anh cười cái gì?" Tôi nhăn nhó, co chân đạp anh ấy một phát rồi tụt xuống giường định bỏ về. Nhưng anh ấy nhanh hơn, phi luôn xuống túm cổ tôi lại "Để anh đưa về!"Biết nói gì đây, tôi đang cảm thấy hạnh với anh ấy lại trở về như trước. Nói chung là anh ấy vẫn đối xử với tôi y như cũ. Có điều bây giờ tôi biết anh ấy thương tôi rồi nên cũng không thấy ấm ức lắm."Uầy, sếp với Minh Dương làm lành hồi nào thế?" Bọn thằng Sún ngồi trước mặt tôi nhìn tôi nghi ngờ. Trách sao được, từ hôm ấy đến giờ tôi suốt ngày ngồi cười ngây ra như con dở. Tôi hạnh phúc quá mà."Sếp ơi~" Tôi liếc qua bên cạnh, thằng Bống đang đi tới chỗ tôi. Tôi liền quay lại trừng mắt với bọn thằng Sún "Chúng mày cút về chỗ hết đi." Thực ra tôi đuổi bọn nó đi để nói chuyện riêng với thằng Bống ý Bống ngồi xuống đối diện nhìn tôi dò xét, mãi một lúc mới lên tiếng "Sếp với thằng Dương làm lành rồi hỡ~""Ừ!" Tôi trả lời nó mà miệng tủm tỉm cười."Vậy hai người...?"Tôi không nói gì, toe miệng cười rồi giơ tay làm biểu tượng OK. Thằng Bống lập tức hiểu ra, trợn mắt nhìn tôi, sau đó đứng dậy la hét om sòm làm tôi giật mình. Tôi với cuốn sách trên bàn tạt cho nó một cái vào mặt nó mới chịu im. Cái thằng điên này phải dùng bạo lực nó mới học, anh Tí chở tôi về nhà anh ấy, nấu cơm cho tôi ăn. Nói chung thì vẫn như mọi ngày, vẫn là cái kiểu hù dọa đánh đập ý, nhưng tôi lại thấy hạnh phúc mới chết chứ. Đầu óc tôi đúng là có vấn đề thật rồi."Này!"Tôi đang cặm cụi làm bài tập, anh Tí chợt gọi tôi làm tôi giật mình ngóc đầu lên "Hả?"Chụt..."..."Mặt tôi đỏ như hai quả cà chua. Hu hu, ấy mới hôn lén tôi. Hôn xong còn cười nham nhở xong lại cúi xuống học tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Anh ấy đúng là đồ lưu lát sau, đang ngồi học bài, tự dưng anh ấy đứng dậy bảo mệt muốn về phòng ngủ. Tôi lại thấy nghi nghi, rõ là nhìn khỏe như trâu vậy mà kêu mệt. Trước khi đi còn kêu tôi xếp đồ mang vào phòng hộ anh ấy. Đúng là cái đồ lười biếng. Tôi cắn môi, lườm một cái xong lại cúi xuống làm cho nốt đống bài tập. Xong xuôi, tôi đi ra sau nhà lấy quần áo xếp gọn lại, ôm đống quần áo của anh Tí vào phòng anh ấy. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là cảnh xuân mát lão đáng chết này, sao cứ thích cởi trần ra mà ngủ như thế nhỉ. Hu hu, muốn giết chết tôi sao?Tôi nuốt nước bọt, nhón chân đi lại mở tủ cất quần áo vào cho anh ấy xong xoay người định đi ra. Nhưng mà chết tiệt, cái bản tính háo sắc nó lại trỗi dậy khiến tôi không kìm lòng được mà mon men lại gần giường anh Tí, khum người đứng ngắm anh ấy ngủ. Đâu phải anh ấy là trai đẹp duy nhất trên đời, tại sao tôi lại mê mẩn anh ấy đến vậy nhỉ?Bỗng cả người bị túm lấy lôi tuột lên giường khiến tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng, còn cái gã biến thái kia thì ôm chặt lấy người tôi cười như tên thần kinh. Rõ ràng là lên kế hoạch để dụ tôi."Anh là đồ lưu manh!" Tôi gào lên, đạp anh ấy phát khiến anh ấy ngã sang một bên. Anh ấy lại lôi tôi ôm chặt vào lòng nhìn tôi, cái mặt cứ vênh lên một cách đáng ghét không thể đáng ghét hơn được nữa."Ai bảo mày háo sắc làm gì?""Anh...chết đi""Hờ, anh chết anh cũng lôi mày theo."" Anh..." Tôi chưa kịp nói gì, ai kia đã cúi xuống hôn tôi chùn chụt. Tôi đẩy mạnh anh ấy ra tức giận quát "Ai cho anh hôn em?""Anh thích thì anh hôn thôi!"
Đừng để anh nắm đầu mày xách về ~~~~~~ Tiếng trống tan học vang lên làm tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không có ai cả. Anh Tí đi đâu mất rồi, chắc anh ấy bỏ tôi đi về trước rồi. Buồn thật đấy, sao không gọi tôi dậy rồi về chung? Lâu lắm rồi hai chúng tôi mới nói chuyện lại mà. Tôi lồm cồm ngồi dậy day day cái đầu. Chắc là ngủ ngày nên thấy hơi ong ong. Sau đó bò xuống khỏi giường định đi lên lớp lấy cặp để về thì thấy anh Tí xuất hiện. Tay anh ấy đang cầm cặp của tôi. Thì ra không phải bỏ tôi đi về trước mà lên lấy cặp cho tôi. Tôi lại thấy cảm động rồi. "Này, anh sợ mày mò lên đấy lại ngất đi. Mất công anh lại phải giơ chân đá mày xuống đây." Nói xong câu đấy, anh Tí ấn cái cặp vào tay tôi rồi xoay người đi về trước. Tôi đứng ngơ ra một lúc rồi cũng lẽo đẽo đi theo sau. Đùa chứ, lâu lắm rồi mới được về chung, phải tranh thủ mới được. Cả đoạn đường về, bọn tôi chẳng nói câu nào. Thực ra thì tôi muốn nói chuyện với anh ý lắm, nhưng anh ý đi cách tôi xa một đoạn nên không nói chuyện được. Tay tôi đau, cả bụng vẫn đau nên đi hơi chậm một chút. Lát sau anh Tí đã đi cách tôi một đoạn xa hơn. Tôi muốn chạy theo lắm nhưng khổ, chạy được mấy bước bụng lại đau nên thôi, cúi đầu lủi thủi đi tít đằng sau. "Sao mày đi chậm thế con lợn kia? Đúng là chỉ biết ăn với ngủ là nhanh." Tôi chẳng nói gì, cứ cắm đầu đi. Bụng tôi lại đau, không biết bị gì, có khi nào tôi sắp chết rồi không? Mặt tôi méo xệch, còn gì đau khổ hơn chuyện này nữa hả trời, tôi còn yêu đời lắm, không muốn xuống hoàng tuyền sớm vậy đâu. Đột nhiên, cặp tôi bị anh Tí giật phăng lấy. Tôi nhất thời ngạc nhiên ngẩng mặt lên thì thấy anh Tí đang đứng ngay trước mặt. Nãy giờ cứ cắm mặt xuống đất đi nên không biết anh ấy đứng đợi tôi. Tôi vui chết đi được. "Có cái cặp cũng cầm không xong. Anh không hiểu rốt cuộc ngoài ăn với ngủ thì mày còn làm được gì nữa?" "...." Những lúc thế này, tôi biết tốt nhất tôi nên im mồm lại. Có nói nữa thì dù đúng cũng thành sai, khỏi nói gì cho lành. Anh ấy cau có nhìn tôi phát xong ôm cả cặp tôi đi trước. Tôi phải bước thật nhanh cho kịp anh Tí. Đi bộ mà cứ như chạy luôn. Hôm sau đi học, mới lú đầu ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh Tí đang dựa lưng bên tường chờ tôi như mọi khi. Quả thật là càng ngày anh ấy càng đẹp trai ra. Năm nay mới học lớp tám mà trông anh ấy đã ra dáng một thiếu niên phong độ rồi. Chắc là giống như lũ con gái trong lớp hay nói, anh ấy có tố chất của "soái ca" nên phát triển nhanh hơn bình thường. Thật đấy, tôi không nói láo đâu. Cứ thử nhìn mấy thằng khác trong lớp tôi mà so sánh xem. Giồi ôi đứa nào nữa nấy vẫn còn như đứa con nít lên ba. Nhất là thằng Bống với thằng Sún. Ôi thôi hai thằng đấy thì khỏi nói, cứ như hai con mẹ bán cá bán mắm ngoài chợ ấy. Mũi còn chùi không sạch nữa mà. Được mỗi thằng Khánh. Thằng Khánh so với anh Tí cũng ngang ngửa. Có điều vì anh Tí là người tôi thích nên tôi tự chấm cho anh Tí đẹp trai hơn. Với lại trong mắt tôi, anh Tí cũng đẹp trai hơn mà. Thằng Khánh á? Chỉ là hạt cát trên sa mạc thôi.
Tưởng mày chết luôn rồi ~~~~~~ Mở mắt ra, tôi trông thấy cái nóc trần thạch cao trắng xóa, trên đấy còn dính mấy mảng mạng nhện nhỏ nữa. Không phải là mới vệ sinh trường học sao? Chắc chắn là cẩu thả rồi, trần nhà còn bẩn nguyên. Ơ nhưng mà sao tự nhiên tôi lại đi để ý mấy cái nhảm nhí đó vậy? Hình như việc bây giờ tôi nên quan tâm là mình đang làm gì, ở đâu mới đúng chứ. Thay đổi tầm nhìn, tôi thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang nhìn tôi. Là anh Tí, anh ấy đẹp trai quá đi mất, còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng nữa. Ánh mắt lúc này của anh ấy thực sự tôi chưa bao giờ thấy cả. Có phải là tôi đang mơ không? Tôi khẽ nhíu mày nghi hoặc, đưa tay dụi dụi hai con mắt sau đó lại nhìn kỹ lần nữa. Rõ ràng là anh Tí đang ngồi trước mặt tôi, rõ ràng là ánh mắt dịu dàng ấy, rõ ràng là rất đẹp trai. Nhưng sao cảm giác cứ ảo ảo thế nào ấy. Rõ ràng là trên đời này chẳng có thứ gì là rõ ràng. Thôi, cứ coi như là đang mơ đi. Tôi vẫn muốn tiếp tục mơ giấc mơ tuyệt vời này, không tỉnh dậy nữa cũng được. "Tưởng mày chết luôn rồi chứ?" Rồi, nghe được cái giọng này thì tôi đã xác định được đây không phải là mơ. Đây là thật, chắc chắn là thật. Ánh mắt hiếm hoi lúc nãy của anh Tí nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt khinh khỉnh với khuôn mặt chảnh chọe như mọi ngày cùng giọng nói đáng ghét kia. Tôi cựa người, mệt mỏi cất lời "Em đang ở đâu đây?" "Nhà xác!" Tôi khẽ nhíu mày, có điên mới tin lời anh ấy. Chưa chết mà cho tôi vào nhà xác làm gì? Cái gã này, mở miệng ra toàn mùi chết chóc, dịu dàng với tôi một chút thì chết à? Đấy, vừa nói xong lại bị nhiễm mùi chết chóc của anh ấy rồi. Đúng là chỉ giỏi làm tôi bị lây nhiễm mấy thứ xấu xa thôi. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng y tế mà dám bảo là nhà xác. Định gạt tôi à? Đâu có dễ vậy, lùn chứ không có ngu. Ánh mắt tôi dừng lại ở đám lố nhố đang nhỏm lên nhỏm xuống đằng sau lưng anh Tí. Lúc nãy hình như đâu có thấy. Hay là người anh Tí tỏa sáng tới nỗi làm cho đám kia bị lu mờ trở thành không khí luôn rồi nên tôi không thấy? "Bọn mày định diễn tập đi quảng cáo cho Điện Máy Xanh à? Lượn chỗ khác mà diễn, tao không mua tivi tủ lạnh gì đâu nhá!" Tôi vừa nói xong, cả đám bọn nó lập tức nhào tới sát gần tôi léo nhéo "Hu hu, lùn đại ca mày tỉnh rồi à? Làm bọn tao sợ chết được." "Mày đừng có bỏ bọn tao mà đi nha!" "Ôi, lùn đại ca tỉnh lại rồi. Hu hu hu!" Giời ơi, cái đám thần kinh này, tôi đã chết đâu mà bọn nó khóc lóc như đưa đám vậy. Muốn trù tôi chết sớm có phải không? Đúng là lũ bạn khốn nạn mà. Tôi trừng mắt hăm dọa "Tao đã chết đâu mà khóc. Tỉnh táo lại dùm cái đi. Có cần tao đấm cho mỗi đứa một phát cho tỉnh ra không?" Bọn nó nghe tôi nói vậy thì im thin thít. Mẹ ơi, cái thằng Hô với thằng Sún. Đứa thiếu răng đứa thừa răng mà cứ nhấp nha nhấp nhổm hai bộ răng "siêu vĩ đại" ấy trước mặt tôi. Lại còn được cái thằng Bống nữa. Nước mắt nước mũi cứ thò lò ra phát ớn. Tôi ước bây giờ có cái túi thật to, nhét cả đám bọn nó vô đó rồi đá một phát cho bay đi xa thật xa. Sang Châu Phi chơi với thú cho có bầy. Dĩ nhiên là bọn nó thôi, chừa anh Tí đẹp trai của tôi lại.
Trọn bộ Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyện full hay Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi của tác giả Vân Jibi rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Huyền Huyễn, Truyện Teen này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Thể loại Tình cảm, hài hước Một câu chuyện tình yêu của một cặp thanh mai trúc mã. Liệu rằng sau tất cả họ có thể đến được với nhau? Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé. Doc truyen may khong di anh vac may di lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi full, chương 1, chương cuối. Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi review, Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi Danh sách chương Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
mày không đi anh vác mày đi