Nếu như cảnh vật được miêu tả qua con mắt nhìn có vẻ khách quan, thì cảm xúc của trái tim đã khoác lên cảnh vật màu sắc chủ quan. Tại sao tác giả lại thấy giậu hoa lại là hoa năm ngoái. Điều gì đang xảy ra trong lòng người?
Cảm xúc của Dẽo CT khi nhớ lại lần đầu gặp em gái LinhZuto =))》》》-----《《《Edited By Thanh Vương (Techman Nguyen)LIKE, SUBC
Viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu nói lên cảm xúc của em khi mùa xuân về trong đoạn văn có dụng trạng ngữ Posted on 20/10/2022 by vodung_kute Viết một đoạn văn ngắn có sử dụng câu rút gọn, câu đặc biệt, trạng ngữ (đề tài tự chọn) được VnDoc sưu tầm và biên soạn.
5. Hôm nay anh sẽ không nhớ em. Ngày mai anh cũng sẽ không nhớ em. Nhưng khi anh nhớ em, anh chắc chắn sẽ đưa em trở về và ở lại bên anh. 6. Khi em đi, anh tự nghe con tim mình nói, anh nhớ em lắm em yêu, đừng rời xa anh nữa. 7. Cả thế giới này sẽ là vô nghĩa nếu thiếu vắng em.
Những đêm tối nhìn lên trời cao, muôn vì sao như bao nỗi buồn, trong lòng anh thương nhớ rất nhiều, mong gặp em để nói bao điều. Nhớ những lúc đùa vui cùng em, vai kề vai quên những ngày dài. Mong một. Ngày mai khi.
Fast Money. – “Cậu biết năm đó tại sao mình lại viết thư cho cậu không?” – “…” – ” Vì khoảnh khắc đọc được tờ giấy cậu viết thêm vào bài văn của mình bỏ lại trên ngăn bàn khi ấy, giống như khoảnh khắc trong bóng tối, có người rút đúng cái phích cắm giữa cả bó phích cắm rối tung, tra vào ổ điện. Rồi bóng tối xung quanh mình bất chợt nhường chỗ cho ánh sáng, mọi thứ trở nên sáng sủa, rõ ràng. Và rất đẹp.” Không ai đi qua tuổi mười bảy mà chưa từng biết thích một người. Tình cảm đơn phương tuổi 17 là thứ tình cảm trong sáng và thuần khiết nhất. Chính vì thế, giữa hàng ngàn cuốn sách viết về thanh xuân, mình chọn cuốn “Khi nhìn lên trời xanh, tớ sẽ rất nhớ cậu” của Septiny. Cuốn sách gồm 14 chương nhưng tương ứng với 7 câu chuyện nhỏ. Điều đặc biệt và điều làm mình thích nhất ở cuốn sách này đó là mỗi một câu chuyện, sẽ là lời kể, lời cảm nhận của hai nhân vật chính trong câu chuyện đó. Chính vì vậy mà cuốn sách có 14 chương nhưng chỉ có 7 câu chuyện. Mỗi câu chuyện mang theo cảm xúc, là lời kể của nhân vật chính, là những niềm vui, niềm hạnh phúc hoặc là những giọt nươc mắt, những nuối tiếc, những niềm đau và cả sự tổn thương, hoài niệm. “Khi nhìn lên trời xanh, tớ sẽ rất nhớ cậu“, đúng như nhan đề của nó, trong cuốn sách này, chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn. Vì cuộc sống mà, không thể cái gì cũng viên mãn, cái gì cũng hoản hảo được. Hạnh phúc là khi, biết cảm giác thích một người, mà người ta cũng thích mình là thế này đây. Là khi trốn học thêm, đội mưa đến trường để mang áo mưa cho người mình thích thầm vì chỉ sợ cô ấy bị ướt. Đau đớn là khi người yêu mình lại đâm sau lưng, thừa nhận rằng yêu cô bạn thân của mình trong khi hai người mới gặp nhau có hai lần. Là vì ai, là tại sao điều bất hạnh ấy lại xảy đến, một lúc mất đi hai con người mình trân quý nhất… Hay tổn thương, đau đớn, cảm thấy bị xúc phạm vì cậu bạn mình thích miệt thị mình dáng “con lợn”, “đầu bóng đèn, trán dô, lùn tịt”. Nuối tiếc là khi giữa một buổi chiều nắng vàng trong vắt, không đủ can đảm nói lời từ đáy lòng với cô bạn mình thích bấy lâu. Tóm lại, 7 câu chuyện dưới ngòi bút của Septiny được diễn tả một cách chân thực, cảm xúc và lắng đọng. Đọc cuốn sách mà như cả tuổi thanh xuân ùa về. Tuổi 17 trong sáng, hồn nhiên, với những tình cảm thuần thiết mãi mãi đi qua. “Vì sao bầu trời lại có màu xanh?” “Vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác?” Cuối cùng, tình yêu trong trẻo đầu đời vào những năm mười bảy ấy sẽ không bao giờ quay lại lần thứ hai, mãi mãi sẽ không trở về nữa. Cuốn sách giành cho những ai sắp, sẽ và đang đi qua tuổi 17 có một chút kí ức để nhung nhớ và hoài niệm về…. Nguyen Cam Anh Bài viết liên quan Thức Tỉnh Người Khổng Lồ – Review Đời bạn! bạn không sống, ai sống hộ? Ngắm tuổi trẻ quay cuồng trong tĩnh lặng – Review
Bao nhiêu lâu ta không gặp nhauBao nhiêu lâu ta không thấy nhauKhi yêu em con tim đậm sâuNgười vội vàng quên anh mất rồiSao bên anh em luôn cố giấuLàm lạnh lùng để rồi mất nhauHai đôi ta quen được bao lâuĐể tình yêu phai màuKết thúc cuộc tình này chỉ còn lại mình anh thôiCó lẽ chẳng còn gì yêu nhau chi để làm thêm đauThật quá khó để quên được em saoCứ thấy nôn nao, nhớ đến cồn càoQuên đi được em anh vui saoVẫn nhớ vẫn nhớ hoàiKhi con tim anh mệt nhoàiTháng tháng ngày dài mong em trở lạiNếu muốn ta phải chia lyChấm hết làm gì, níu kéo được gìTa nên lờ nhau thêm những phútCó lẽ sẽ giúp được cho hai ta không chờ đợiDứt khoát một lời, không ai phải buồnNói thì nói anh đã nói hết lờiCảm xúc cho nhauChắc cũng đã hết thờiVị ngọt môi emGiờ nói chung là đắngVậy không quan tâmCó phải chăng là đúngEm trap anh, anh trap tooXin lỗi em vì hai ta khác goutGiả dối chua ngoaLà bản chất của emNghe mùi vật chấtBaby tự khắc buBởi đã quá khó để mỉm cườiTừ ánh mắt đến đôi môiKhi mà đôi bàn tay ngườiNay xa anh thật rồiNhững khoảnh khắc từngTrao về nhau đậm sâuCách mấy cũng trôi tuộtTheo cơn mưa cuốn trôiChẳng qua chưa muốn thôiBaby I'm not your toyEm play anh như là gameLà game là game nàyYeahVẫn luôn là em là emLà em là em đấyEm play anh như là gameNày game này game này game nàyYeahVẫn luôn là em là emLà em là em đấyNgày xa nhau em đã nói với anhLà em đau trong lòngNhưng mà lòng bàn tayTuy tuổi tí nhưng anh lại tuổi thânEm thích trai tuổi rồngVà cả rồng vàng câyYeyYasuo anh đi midNhưng em lỡ phụ farmTrăm phần trăm phụ nữSao em nỡ phụ namEm vào vai nữ chínhNên em cần nam phụAnh đảm nhiệm vai nam chínhNay hóa thành phàm phuThật quá khó để quên được em saoCứ thấy nôn nao, nhớ đến cồn càoQuên đi được em anh vui saoVẫn nhớ vẫn nhớ hoàiKhi con tim anh mệt nhoàiTháng tháng ngày dài mong em trở lạiNếu muốn ta phải chia lyChấm hết làm gì, níu kéo được gìTa nên lờ nhau thêm những phútCó lẽ sẽ giúp được cho hai ta không chờ đợiDứt khoát một lời, không ai phải buồnYeah ain't nobodyChẳng cần nói một lời nữaCho anh mãi xa xaYeah I'm gone crazyGọi cuộc tình mình là trailerVì nó quá ngắnNhư là anhHỏi em "muốn ăn gì?Nếu еm nói là friend anhThì em cứ mần điVì giờ này chẳng còn gìGọi là feelingNên cứ đưa hai tay của em lên cеilingAnd fill up on that HennessyThật quá khó để quên được em saoCứ thấy nôn nao, nhớ đến cồn càoQuên đi được em anh vui saoVẫn nhớ vẫn nhớ hoàiKhi con tim anh mệt nhoàiTháng tháng ngày dài mong em trở lạiNếu muốn ta phải chia lyChấm hết làm gì, níu kéo được gìTa nên lờ nhau thêm những phútCó lẽ sẽ giúp được cho hai ta không chờ đợiDứt khoát một lời, không ai phải buồnHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum
Không ai đi qua tuổi 17 mà chưa từng biết thích một người. Ở cái tuổi ẩm ương này, đôi khi tình yêu đến tự nhiên không thể ngờ…Ai là tác giả của "Khi nhìn lên trời xanh tôi sẽ rất nhớ cậu"? Septiny tên thật là Nguyễn Thanh Hương, sinh ngày 2/9. Septiny là tên ghép từ hai từ tiếng Anh. Trong đó Sep là September - Tháng 9 và Tiny là Nhỏ bé. Ngụ ý của cái tên có nghĩa là Cô bé tháng 9.. Sở thích của cô là viết, mê horoscope và tarot. Slogan thương hiệu của cô là “ Cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân”. Hiện nay, cô là một blogger với hơn 2000 lượt theo dõi trên đề và bìa sách Nguồn InternetNgay tên tiêu đề chính là món quà nhỏ mà tác giả dành tặng cho tuổi 17. Bao trùm cuốn sách là màu xanh đậm như tâm hồn tươi đẹp của tuổi ấy, hồn nhiên trong sáng. Nơi đó có những ước mơ, những khát khao chưa nói nên lời. Là khi ngước nhìn lên trời cao, có ai đó đang sống lại tuổi thanh xuân tươi dung sơ lượcCuốn sách gồm 14 chương nhưng tương ứng với 7 câu chuyện nhỏ. Điều đặc biệt và làm mình thích nhất ở cuốn sách này là mỗi một câu chuyện sẽ là lời kể, lời cảm nhận của hai nhân vật chính trong câu chuyện đó. Chính vì vậy mà cuốn sách có 14 chương nhưng chỉ có 7 câu chuyện. Mỗi câu chuyện mang theo cảm xúc, lời kể của nhân vật. Đó là chính, những niềm vui, sựniềm hạnh phúc kèmhoặc những giọt nước mắt, những nuối tiếc, và cảnhững niềm đau cùng và cả sự tổn thương, hoài niệm. Cả cuốn sách như chìm đắm trong thanh xuân tươi đẹp của một thời ngây ngô và hồn nhiên. Tin chắc rằng khi bạn đọc nó, bạn phải trầm trồ và suy ngẫm rất nhiều. Nguồn Internet“Tớ không biết vì sao bầu trời có màu xanh. Cũng không thể giải thích vì sao tớ lại thích cậu nhiều đến thế”Những khía cạnh tâm đắcTình yêu gà bông là tươi đẹp nhấtAi đó đến bên cạnh rồi cho nhau những tia sáng của tâm hồn cùng nhịp đập từ trái tim. Thanh xuân không chỉ cho ta những người bạn, mà ở đó còn có những chàng trai, cô gái làm ta rung động mãnh liệt. Tình yêu gà bông thật sự rất đẹp vì nó lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt đẹp của thanh xuân. Rồi khi nhớ lại ta chỉ thầm mỉm cười và cảm ơn vì ai đó đã đến bên ta. Cảm ơn vì đã cho ta biết được tình cảm đơn thuần của tuổi học trò là như thế nào. Và rồi từ những điều tươi đẹp của tình yêu mà mỗi người con người trong ta lại càng ngày tốt lên và trưởng thành hơn. Cảm ơn vì thanh xuân ta đã có nhau. Nguồn InternetLà cảm xúc khó nói thành lời dành cho người ấyVì cuộc sống không thể nào viên mãn, hoàn hảo được. Hạnh phúc là khi biết cảm giác thích một người mà người ta cũng thích mình là thế nào. Đau đớn là khi người yêu mình lại thừa nhận rằng thích đứa bạn thân của mình trong khi hai người mới gặp nhau có đôi ba lần. Là vì ai, tại sao điều bất hạnh ấy lại xảy cùng một lúc khi mất đi hai người mình yêu thương nhất. Hoặc cảm giác tổn thương, đau đớn đến tột cùng khi cậu bạn mình thích miệt thị mình là dáng “con lợn”. Đau chứ, trái tim như vỡ làm đôi và thầm ước nguyện rằng điều đó không xuất phát từ tiếc nhất là khi giữa buổi chiều nắng vàng, không đủ can đảm nói lời yêu với cô bạn mình bấy lâu để rồi để lại tiếc nuối cho mai sau. Nguồn InternetĐó là tôi của một thời ngô nghêĐó là sự ngô nghê khi tôi không biết rằng ánh nhìn của mình dành cho cô bạn cùng bàn ngày càng thấm thiết và trìu mến. Tôi cũng không biết rằng ngoài việc say mê giải Toán, đắm đuối với phương trình Hóa… thì có một người khác giới bỗng chen chân vào thời khóa biểu của là tôi khi chấp nhận “ Tạm biệt chàng trai tuổi mười bảy” - người làm tôi rung động, và khiến tôi có khoảng thời gian hạnh phúc một thời. Chấp nhận rằng người đó sẽ không đi cùng tôi một đoạn đường nào nữa về sau. Tôi biết rằng chấp nhận là mất mát, là đau khổ nhưng vẫn phải dũng cảm đón nhận vì tôi của ngày mai tốt đẹp là tôi chọn ”Cô đơn” làm bạn. Tôi biết chứ, đau đớn trong tình yêu chính là sự phản bội của đối phương. - Steven, cậu biết đau đớn nhất trong tình yêu là gì không? - … - Không phải là yêu đơn phương, cũng không phải là lúc chia tay. Chính là cảm giác bị phản bội khi bạn thân và bạn trai mình yêu nhau…”“Hình như có ai đó đã bảo, đừng bao giờ nhìn sâu vào ánh mắt một người, vì khi ấy mình sẽ thấy, tệ thật, hình như mình yêu người ta mất rồi”Điều còn đọng lại trong tôi“Khi nhìn lên trời xanh tôi sẽ rất nhớ cậu” đâu đó chưa được trau chuốt, cốt truyện đâu đó chưa được đặc sắc, xúc tích. Nhưng chính sự mộc mạc, gần gũi trong những câu chuyện kèm với cảm xúc rất thật của Septiny mới là thứ khiến trái tim tôi xao hình như tôi đã bỏ quên cô bé 17 tuổi ngây ngô từ thuở nào.“Khi nhìn lên trời xanh tôi sẽ rất nhớ cậu” đã khiến bao cảm xúc ngọt ngào của tuổi 17 trong tôi lại ùa Cậu chỉ cần là cậu thôi, tớ lúc nào cũng thương”Còn bạn, sau khi đọc bài chia sẻ này, bạn sẽ tìm đọc nó chứ?Người viết Đào Nữ Ngọc Thư Người thiết kế Đỗ Thi Anh Thư* Bản quyền bài viết thuộc về Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ - Sách là niềm vui👉 Fanpage👉 VUI HƠN - ĐỌC NHIỀU HƠN👉 Instagram👉 Youtube👉 Quyên góp
Convert ???????????????????????????????????????????? ???? Edit Sam *** Cơ thể nhỏ xinh ngào ngạt hương thơm tràn vào mũi người đàn ông, kem bơ phủ lên nhũ hoa như bánh mật đào, cắn một ngụm thôi là trong miệng anh đã tràn ngập nước sốt ngòn ngọt rồi. Đầu lưỡi gặm cắn tưởng chừng đang hút ra sữa, khoang miệng anh thoang thoảng vị ngọt của nhũ hoa trắng muốt. Lâm Dịch Phong ăn đến đỏ mắt, hàm răng cắn nuốt không ngừng, đầu lưỡi linh hoạt hóa thành con rắn nhỏ cuồng nhiệt đỉnh lộng viên anh đào đang dựng thẳng. "Đừng...Đừng như vậy...Dịch Phong..." Eo thon bị kích thích dán sát thân hình của người đàn ông, bầu ngực sữa theo đó càng đưa sâu vào trong miệng, gương mặt cô gái nhỏ xấu hổ đỏ bừng, tay nhỏ trước ngực ôm đầu anh cầu xin. Người đàn ông bá đạo vẫn cắn nhũ hoa, không thèm để tâm mà liếm mút tấm tắc. Đầu lưỡi gợi lên từng đợt sóng triều, nhấn chìm cơ thể non mềm của cô gái nhỏ. Đôi mắt Bùi Yên sóng sánh nước nhiễm màu tình dục, cảm nhận đầu lưỡi thô ráp đang quấn quýt viên thù du khiến toàn thân cô run rẩy. "Ân a~" Xin tha không thành công, miệng nhỏ rên rỉ yêu kiều, thậm chí phần eo còn đung đưa hùa theo theo động tác của người đàn ông, chủ động vuốt ve trên dưới côn th*t. Tiếng nước "tư tư" trải rộng khắp phòng ăn, vừa chậm rãi vừa kéo dài. Lâm Dịch Phong mở đôi mắt đỏ tươi, ngẩng đầu thưởng thức khuôn mặt đào hoa của cô gái nhỏ, tuy mắt hạnh xinh đẹp lộng lẫy nhưng không khỏi nhuộm màu dục vọng. Cùng với phong cảnh hữu tình đó là giai điệu du dương và vòng eo tinh tế như cành liễu, đẹp đến nỗi không thể buông tay làm anh không thể buông tay. Cô gái nhỏ này, thôi thì trẻ nhỏ dễ dạy! Lâm Dịch Phong lẩm bẩm, đột nhiên nắm lấy eo thon. "...Dịch Phong" Đôi con ngươi Bùi Yên quanh quẩn sương mờ tỏ vẻ oan uổng, bên hông bị anh giữ chặt không nhúc nhích, mà sâu trong hoa huy*t vô cùng ngứa ngáy như thể kiến cắn vậy, cô ôm đầu người đàn ông, nhẹ giọng làm nũng. "Muốn...Muốn..." "Bảo bối, là do em muốn đúng không?" Căn cự vật được bao bọc trong tiểu huyệt muốn nổ tung, người đàn ông vẫn liều mạng giữ lại tia lý trí cuối cùng, thanh âm khàn khàn đáng sợ. Mắt hạnh cô gái nhỏ mờ mịt, vội vàng gật đầu, hỗn loạn liếm mút bạc môi mỏng. "Được, như em mong muốn." Dứt lời, Lâm Dịch Phong hấp tấp ngậm môi cô gái nhỏ, đè cô trên tường, kéo hai chân bạch ngọc rộng nhất có thể, làm càn lao tới. Phòng ăn trở thành chiến trường của hai người, tiếng hoan ái "bạch bạch" chưa từng dừng lại ở một phút giây nào, cho đến khi mặt trời lên cao mới lắng xuống. *** Một giấc này, trời đã tối hẳn mà cô nhóc Bùi Yên vẫn còn ngủ say. Khi cô ngất đi vì kiệt sức, người đàn ông sung sướng gầm gừ, hoa huy*t đang bị bức bách nở rộ đành phải thừa nhận côn th*t cuồng dã. Khi tỉnh lại đã là đêm khuya, tấm màn dày che kín mít ánh sáng bên ngoài, không gian trở nên mông lung lạ lẫm, bóng tối bao trùm chỉ chừa lại chiếc đèn bàn cạnh đầu giường. Bên ngoài truyền đến âm thanh sột soạt. Bùi Yên cử động thân thể, nhẹ nhàng bước xuống mở cửa phòng, cô ngửi thấy mùi thơm từ canh xương hầm. Cô gái nhỏ hồi tưởng lại ký ức ban ngày. Đúng là đại sắc phôi mà! Gương mặt Bùi Yên thẹn thùng, rõ ràng anh nói không có gì nhưng kết quả vẫn là ăn cô sạch sẽ không còn một mảnh. Tuy nhiên chuyện đáng nói ở đây là cô nhóc mở miệng cầu xin anh! Cơ mà chắc chắn anh đã lên kế hoạch lúc bôi thuốc giúp cô, dù sao đều do anh không đúng! Mắt hạnh cô gái nhỏ lập lòe lửa giận, tự giác đổ lỗi của mình sang người bạn trai. Bùi Yên đặt chân lên thảm lông dê, bước đi nhịp nhàng theo cầu thang uốn lượn. Đến lầu một, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông cao to đang bận rộn trong bếp, áo sơ mi, quần đen đơn giản, duy nhất cái tạp dề không liên quan gì tới khí chất bá đạo của anh. Người đàn ông đưa lưng về phía cô, mở nắp nồi canh, làn khói lượn lờ bốc lên. Bóng dáng anh đĩnh đạc lấp ló sau hơi nước, không chân thật chút nào! Anh sẽ nấu cơm ư? Ý định đi tìm anh tính sổ bị cô gái nhỏ đá bay, ngược lại trong lòng cô chưa bao giờ cảm động như lúc này. Như thể cô được chứng kiến bộ mặt khác của anh vậy. Anh trong mắt người khác thanh lãnh kiêu ngạo, không coi ai ra gì và đặc biệt là không gì có thể làm khó anh, nhưng riêng cô đã nhìn thấy bộ dáng bình phàm nhất của anh rồi. Anh sẽ vì cô mà rơi lệ, nói năng lộn xộn hay gấp đến mức tay chân luống cuống cả lên. Anh sẽ giống như một đứa bé biết thể hiện cảm xúc và rất rất bá đạo. Anh cũng là người đàn ông bình thường mà thôi, cũng sẽ nấu cơm cho cô ăn. Bùi Yên mỉm cười, hốc mắt cô dần đỏ ửng, liền nghe được giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh. "Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây!" Lâm Dịch Phong quay đầu, bắt gặp cô bé ngốc đứng ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt hồng hồng tưởng chừng vừa bị bắt nạt. Người đàn ông thở dài một tiếng, thầm nghĩ có phải sáng nay anh "yêu thương" cô quá tàn nhẫn không? Thế nên cô vừa tỉnh dậy đã ghi hận anh? Không không, anh thề rằng là do anh thân bất vô kỷ* đụng vào cô. *đại khái gặp chuyện mà bản thân mình không muốn làm hoặc phải làm, nghĩa trong giang hồ nên tui không rõ lắm... Anh tiến lên kéo cô gái nhỏ ngồi vào ghế, bàn tay to nâng đầu cô, cúi người hôn trên đôi mắt ướt át, nhẹ giọng nói. "Lần sau anh làm nhẹ một chút được không?" Bùi Yên đỏ mặt trước câu nói không biết xấu hổ của anh, cô gái nhỏ da mặt mỏng lẩn sang chuyện khác. "Sao anh thấy em? Anh quay người lại mà." Lâm Dịch Phong nhếch môi cười nhạt, anh duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ, đôi mắt thâm trầm bao dung sủng nịch cô. Bởi vì khi em nhìn anh, trái tim này sẽ loạn nhịp. ***
Nếu 15 bài thơ tình Anh và nỗi nhớ là chùm thơ tình của em gửi đến anh, nhớ về anh thì 15 bài thơ tình “anh nhớ em” dưới đây sẽ là những tình cảm, suy ngẫm của anh gửi đến em. Chùm thơ tình yêu hay, nhiều cung bậc cảm xúc 5 truyện ngắn hay về tình yêu đầy cảm xúc Đâu đó những lãng quên Tác giả Việt Anh Con ốc bỏ đi từ lâu Khi tôi áp tai vào Chiếc vỏ vẫn nghêu ngao bản tình ca ngày đó Sóng rì rào cưỡi lên ngọn gió Bờ cát đã nhoà hết dấu chân em Khi tôi nhìn mặt biển vào đêm Vẫn lấp lánh như ngày xưa ấy Triệu vì sao trên trời, triệu vì sao dưới nước Nào ai nhớ thiếu một vì sao Khi tôi bước đi dọc rặng phi lao Chúng vẫn giữ bao năm màu nâu của đất Nụ hôn ngọt và cái ôm rất chặt Chẳng giữ lại giùm tôi Tìm em màu áo tím Tác giả Như Châu Huế chiều nay nắng lắm em ơi! Sông Hương nhuộm biếc nước da trời Anh qua bên ấy trường Đồng Khánh Mong mãi mà em chẳng tới nơi. Anh ngóng em trong chiếc áo dài, Dưới vành nón trắng tóc buông vai, Nụ cười em đến trong màu tím Xua hết trong anh phút lạc loài. Chờ mãi mà sao chẳng thấy em? Nắng kia đã nhạt dưới chân thềm Lòng anh sao cứ bâng khuâng mãi? Cho nỗi u hoài thêm cứ thêm! Áo tím ở đâu, em ở đâu? Sông Hương lặng lẽ chở thêm sầu! Đồng Khánh chiều nay sao vắng quá, Gió động lá vàng rơi phía sau! Xe đạp và tình ca Tác giả ĐCĐ “quay đều quay đều quay đều thương hoài những vòng xe …”* Mình yêu nhau giữa cơn bão giá Thời thị trường tình hiếm như xăng Thương em lắm lẽ nào cuốc bộ Hú vía, còn xe đạp sườn ngang. Em tréo chân ngồi nghiêng công chúa Trước ghi-đông hoá mặt trời hồng Ngực anh lãng đãng mùi hoa cỏ Tựa sát vào em sẽ bâng khuâng Bạn bè lắm đứa quên rồi phố Tình yêu tựa gió có bằng không Anh phước lớn ông trời chiếu cố Môi em ru bằng giọng chim lừng Lỡ xẹp lốp, hãy nghe lá hát Bớt hoài nghi mỗi lúc tuột sên Xóc ổ gà đừng mau nước mắt Cho anh hôn sẽ thấy thăng bằng Chiều lãng mạn thường khi rỗng túi Nắng thật thà chẳng khẩu trang đâu Chê nhà hàng mình ngồi quán bụi Ly chè ngon như mối tình đầu … Anh tốt số còn răng còn …dép Còn cô công chúa ngự sườn ngang Còn một túi thơ, bờ ngực lép Len giữa dòng đời ngợp khói xăng. * Lời bài hát “Xe đạp ơi!” – Ngọc Lễ Kể với em! Tác giả Nguyễn Kiên Giang Mấy mươi thế kỷ người đi Hoang sơ đã bớt, còn gì không vui Xuyên sơn vạn lý xương vùi Mới nên một mớ bùi nhùi hôm nay Trần gian tính tháng, tính ngày Tính hơn, tính thiệt mới hay dở người Chỉ là đơn giản tiếng cười! Mà đau đứt ruột, mà tươi đọa đày Mấy mươi thế kỷ người say Thương yêu sao vẫn chưa đầy nhân sinh Mỗi sớm mai, mỗi bình minh Mà ta vẫn nghĩ là mình đấy thôi! Đêm đêm sao vẫn đổi ngôi Thường thường anh vẫn hay ngồi nhớ em Mặc cho mưa gió cũ mềm Kệ cho thần thánh lèm bèm điếc tai! Mấy mươi thế kỷ chạy dài Khùng điên thì tỉnh, hiền tài thì mê… Mấy mươi thế kỷ người về Ta gửi em ánh trăng thề làm tin! Khép một cuộc đi… Tác giả Nguyễn Thanh Hải múc muỗng nắng cuối năm khuấy đầy ly gió một ngụm nhớ mát lành thấm giọng ban trưa hoa vông muộn mằn bay xác đỏ cháy lên bao kỳ vọng cho người nắng hỏi sao ta mãi mồ côi bưng tiếng cười thả vào trời vô cảm ngôn ngữ nào điếc đác trưa nay qua mùa phiêu du đêm về hiện thực với ngày cầu vồng trượt chân gai vông cào rách ngực em phúc khảo ta đùa cợt mặt trời qua những rừng đêm về ban mai trổ ngọn cuộc bát quái ngũ hành bến đỗ phiêu linh mộng du chạm vào ta rực ngày rơm rạ qua mùa hoàn nhiệm hoa lá xanh rì vết chim trên mắt gương mặt lãng quên rụng lấp dấu mùa bầy hoài niệm cựa mình lên tiếng có bao giờ đẽo gọt được tuổi tên mượn kỷ niệm khuấy tràn ly nhớ đổ xuống mùa khép lại một cuộc đi … Buổi chiều Tác giả Nguyễn Thanh Hải Buổi chiều về nhập nhằng như gã tiều phu vác bó ngày xuống núi em yêu bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ Buổi chiều làm rách khuôn ngực anh em yêu anh/ gã tiều phu/ không giải cứu công chúa bằng nụ hôn chỉ mong ngược buổi chiều ban mai thức giấc thơm tóc xanh em thiếu nữ Buổi chiều ngược đường tim vết gió mây còn có thể kéo khói che quầng thâm khuôn trăng sao anh không thể xóa quầng thâm thời gian trên má em? Biển và em Tác giả Nguyễn Tuyết Hạnh Em ngồi ngắm biển xanh Anh ước thành con sóng Em một mình lẻ bóng Anh ước thành chiếc ô Trên ngọn sóng nhấp nhô Anh ước thành thuyền nhỏ Có em yêu trên đó Ta giong thuyền ra khơi Bao bến bờ xa xôi Anh vẫn về bến cũ Gió ru hàng dương ngủ Anh nhẹ nhàng ru em Khúc tình ca êm đềm. Biển xanh và cát trắng Chiều êm ngày biển lặng Anh ước ngồi bên em! Lối xưa Tác giả Văn Thành Lê Minh họa Blog radio Vô tình bước lạc lối xưa Nghe hồn chếnh choáng như vừa giêng hai Tôi, em và giấc mơ dài Còn gì? Khúc hát đi ngoài hư vô. Bài thơ tình cũ nơi mô Giờ đây còn chắc cũng khô khốc ngày Em cười tôi tỉnh thành say Hai vòng ôm vẫn chưa đầy yêu thương. Nhớ nhung ướp đẫm cung đường Để tôi dẫm phải dậy hương tháng ngày Lặn tìm trong gió heo may Nghe buôn buốt nhớ ánh mày chông chiêng. Xưa ơi sấp ngửa chao nghiêng Rơi cong vành nón về riêng lối nào Sao giờ tôi với nôn nao Vô tình lại bước lạc vào lối xưa. Mùa mới Tác giả Phong Linh Em à Tháng mười một vừa rớt xuống lòng bàn tay Anh giật mình như đứa trẻ con phải bỏng Thời gian đã căng buồm giữa sóng Sao nỗi buồn không chịu ra khơi? Ai đó nói rằng “cô ấy khác rồi” Họ gọi em bằng một danh từ khác Jessica? Jannesa? Chẳng biết nữa Em xếp tiếng mẹ đẻ vào chiếc hộp vuông vắn Hai tiếng “thương anh” từ đó im bặt Chỉ nụ cười và những giọt nước mắt Vẫn không chút ưu tư… Mùa đông bên anh gió bấc mưa mù Nơi có em mây hồng nắng ấm Em à… Melbourne có thương em không? Có cùng em nghe tình ca mỗi tối Và đặt lên môi em những chiếc hôn vội trước bình minh? Thành phố ấy không có dấu chân chúng mình Không có em dỗi hời nói anh mặc thêm áo Không có anh mặc mưa và dông bão Thức trắng đêm dài những lúc em đau… Thành phố không có chúng mình nên chẳng lạc mất nhau Biết đâu Tác giả Phong Linh Em trở về Một ngày phố xá vắng tênh Đàn mây xám trên đầu xô rất nhẹ Vậy mà đám lá vàng bị gió xới tung Và rơi… Em kể về những ngày lạc nhau giữa phố người Em đã đi qua nhiều mùa Yêu nhiều người Có nhiều thứ Nhưng chưa bao giờ ngừng nhớ về tôi Đám lá vàng vẫn bị gió xới tung Nước mắt em bay xuôi chiều chiếc khăn quàng cổ Có lẽ vì áo choàng không đủ ấm Chiếc nhẫn lấp lánh ngón áp út run run… Tôi bối rối Khe khẽ hát “bài không tên trở lại” Rồi đặt môi mình lên nước mắt người con gái Nhưng không gian vẫn toàn tiếng khóc Người đặt lên mộ gã hành khất nhành hoa trắng… Gió đã tắt từ bao giờ nhưng những chiếc lá vẫn rơi… Những bậc thềm Tác giả Đinh Hiếu Minh Ảnh minh họa Anh đã mang trong mình quá nhiều mùa đông để nông nỗi không biết đến mùa xuân ở bậc thềm thứ nhất, nơi em đã đợi anh, khi anh như một cơn gió buồn bã, chỉ thổi qua những hàng cây trong đêm, và nằm nhung nhớ, anh hát bài ca về mùa đông, ở bậc thềm thứ hai, anh nhận ra chiếc khăn màu mận tím, em đan chằng chịt những nhớ thương, có một chiếc lá vừa rơi, hoà vào buổi chiều, anh xa dần bằng ánh nắng cuối ngày, quên đi chiếc khăn, bậc thềm thứ hai chỉ còn một chiếc lá và mùa đông sắp cạn, anh đi về với vệt nắng héo hon không còn đợi đến ngày mùa đông tan đi, không ai đón đợi bất chợt ở bậc thêm thứ ba, em vẫn đợi chờ và mùa xuân. Thành phố mùa đông… Tác giả Hữu Nam Ảnh Em như con thác- trút xuống thế gian bao tiếng hờn Lòng người tê dại Sương phủ mờ thành phố Anh đứng nhìn em – đỉnh Labiang dần xa ngàn dặm Chẳng thấy em đâu. Chiều tà Một cơn mưa lõa thể Mặt trời ngụp lặn sau ngọn núi phía chân trời Khóc – cánh hoa tàn nhanh Em mắng rủa mùa đông Mùa xuân chết lặng không bến bờ mong nhớ. Rừng thông lặng lẽ – em khẽ cười bên bếp lửa Trong túp lều còn một thiên sứ mùa đông Vội vã Ta ôm em cùng tiếng nấc Nâng niu tình ái đêm về Ngọn lửa cháy – thành phố ấm lên… Như vẫn có mùa thu Tác giả Huệ Nguyễn Tặng Hạnh Ngân không có mùa thu cao nguyên ta mường tượng ngọn heo may làm nũng bên bậu cửa mang từ em chút nhớ xõa tóc che ngang mùa yêu mê say! giấu vào ngày se se giọt mắt ta lăn trong/ làn hương em lấm láp điều bí mật chảy tràn môi son lời tình tự ngã vào thơ không có mùa thu cao nguyên ai khơi cho trời trong vắt? cánh chuồn ru hạt nắng hanh hao lời ban sơ “chiếc lá tuổi mình đính hạt cườm hy vọng” neo vào số phận ta vẫn bơi trong nhau khăn gió quàng lên nỗi nhớ ấm vòng tay Thu nghiêng ngả chiếc khóa môi ngọt chiều! em kề bên chứ xa đâu cầm thu ta thả vào nhau tiếng đời! Đêm giáng sinh Tác giả Cao Vĩ Nhánh Hình minh họa Pinterest Giữa lao xao phố xá Có mấy người như anh Trong đêm đông lạnh giá Một mình đi loanh quanh. Quán bên sông đầy gió Ai hẹn đâu mà chờ Thoáng qua màu áo biếc Anh nhớ em vô bờ. Chuông giáo đường chầm chậm Rót từng giọt vào đêm Trái tim chừng trở gió Đêm thánh xưa êm đềm. Tình đã thành tình cũ Em ngày xưa đã xưa Xa đôi bờ tóc rối Thoảng thời gian sương mù. Có chút nắng vừa rơi em ạ Tác giả Tâm Nhiên Có chút nắng vừa rơi em ạ Trước hiên nhà mùa đông lãng đãng trôi Bức tường loang ánh mắt rối bời Rêu phủ úa bởi một người không về nữa Căn gác nhỏ cái gì cũng nhỏ Anh thả từng kỷ niệm cất vào chai Kỷ niệm lăn khô khốc loang dài Cứa vào tim đau cả từng nhịp đập Phố của em, những dòng người tất bật Tiếng ầm ì lẫn trong tiếng hỏi thăm Muốn kể em nghe, mọi người vẫn ân cần… Cuối cuộc gọi tiếng thở dài buông tút… tút… Có những khi em rưng rưng bật khóc Em rất buồn, giận lắm bởi người ta Anh lặng thinh, mưa ướt sũng hiên nhà Biết dỗ làm sao, hai trái tim lạc bước Phố huyện mình vẫn vẹn nguyên như trước Con đường bé và cái gì cũng bé Tiếng mở cửa mỗi sớm mai cũng cọt kẹt chạm vào nhau khe khẽ Em không về nữa thật rồi… nhớ không hả, phố ơi… Xem thêm 15 bài thơ tình Anh và nỗi nhớ Tình yêu của cụ ông 95 tuổi khiến ai cũng phải cảm động
cảm xúc khi anh nhớ em nhìn lên trời cao