Xóm Cầu Mới của Nhất Linh với mối tình giữa Siêu và Mùi hai anh em họ, con dì con già là một mối tình rất lạ.Trong đó, vai nữ cô Mùi là cô gái con một cụ Lang, ngoài việc cô xinh đẹp, đảm đang, tốt bụng, dễ tức, hay khóc, biết uống rượu và thích được say nữa, cô còn rất thông minh trong tình yêu, cô luôn
Chương 43 43 Không Thể Để Anh Nhịn Đói Được. Âu Minh Triết nghe thấy chữ "món quà", suy nghĩ một chút mới gật đầu. Quà cáp xưa nay đối với hắn chẳng quan trọng, nhưng hắn lại nổi lên hứng thú với món quà trong miệng Đàm Tiểu Ân thốt ra. Hắn dần quên mất một
Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen. "Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một
Nội dung truyện Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt [Tác giả Mộc Tuệ (Mogiatue) -- Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng ] Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt của tác giả Mộc Tuệ (Mogiatue). Sau khi đỡ cho Trần Duật gậy, Hạ Nghiên tiểu thư nhà họ Hạ liền rơi vào tình trạng nguy phải
Cuối cùng số nợ lại tăng thêm lên. Ngay khi biết tin tôi gánh số nợ khổng lồ, vợ mới nhanh chóng gói ghém đồ đạc, vơ vét hết tất cả những thứ quý giá còn lại trong nhà đem bán rồi bỏ đi, chỉ để lại đứa con cho tôi. Tay trắng, vợ bỏ đi, chủ nợ ráo riết gọi
Fast Money. Cô khá bất hạnh, mẹ kế và em gái thường xuyên đánh đập, còn bị ép gả cho một người xa lạ. Nhưng trong ngày tổ chức hôn lễ, chú rể xảy tai nạn, cô lựa chọn ở lại chăm sóc người đàn ông bị hôn mê này…Anh là mọt người tàn nhẫn lạnh lùng, người xung quanh đều nói anh không thích phụ nữ. Thực ra anh vẫn luôn yêu một cô gái từ hồi nhỏ. Ba tháng sau tai nạn xe, anh tỉnh lại, nhận ra người con gái đang chăm sóc mình chính là cô gái anh yêu sâu đậm…Vận mệnh khiến ai người gặp lại, anh nhận ra cô, nhưng cô vẫn lạnh nhạt với anh. Anh phải làm sao để bày tỏ tình cảm của mình với cô gái ngốc này!
Bạch phu nhân sững ngườ,rốt cục là bà cũng không thể chịu nổi nữa đứng phắt dậy,chỉ tay vào mặt của Mạc Tử Nhan mà trút giận- CON VÌ MỘT ĐỨA KHÔNG RÕ LAI LỊCH NHƯ NÓ MÀ CHẤP NHẬN ĐEM NÓ VỀ LÀM DÂU BẠCH CÒN ĐƯỜNG NHI,ĐƯỜNG NHI CỦA CHÚNG TA PHẢI LÀM SAO,HẢ? - Hải Đường,lại là Hải rốt cục là cứ vì con bé Hải Đường đó thôi hay sao hả mẹ? - Bạch Vi Hiên trừng mắt nhìn,không ai nhịn,vậy thì cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn mấy người ở đây làm càn thêm lần nữaMạc Tử Nhan chỉ biết im lặng,trên mắt xuất hiện một làn nước mờ,không kìm nén nổi mà rơi xuống,khiến cho Bạch Thế Phong cảm thấy đau lòng,ôm chặt lấy cô- Giờ cô còn định tỏ vẻ yếu đuối trước mặt tôi sao? Còn ông nữa Bạch Thế Kỳ,ông định chỉ ngồi đấy mà không thèm nói gì hay sao?- Đây là ý của bà,tôi không quan tâm,việc thằng Phong nó lấy vợ là việc của nó,chúng ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của với tôi thì dù là Hải Đường hay bất kỳ một ai đi chăng nữa,chỉ cần là một cô gái đàng hoàng,thì việc bước chân vào Bạch gia là điều có thể,tôi đều chấp nhận- Ông...chả nhẽ ông lại không quan tâm đến môn đăng hộ đối hay sao chứ? Mà ông nói cũng hay nhỉ,ông chấp nhận,dễ vậy hay sao? Vậy trong chuyện này,tôi hỏi ông,ông cuối cùng là đứng về phía ai??Bạch lão gia quả thật vẫn vô cùng điềm tĩnh như không có chuyện gì,quả thật là như từ đầu khi biết chuyện của Bạch Thế Phong,ông đã không mấy thái quá về chuyện này,chỉ là...suốt hai mươi năm qua ông đã không thể ở bên cạnh chăm sóc,dạy dỗ bảo ban con trai ông nhiều,đã không thể cho nó một tình cảm gia đình đúng vậy...ông muốn bù đắp mọi thứ cho nó,để nó được sống cuộc sống riêng của trong chuyện này,ông là người không có quyền được can thiệp- Trong chuyện này,tôi không đứng về phía ai nhất,ai cũng có một phần đúng và một phần sai trong việc Phong,ta biết con luôn hận người ba và người mẹ này,ta càng không thể nào can thiệp được vào chuyện của con,mọi thứ là do con một tay tự gây dựng lên,cho nên,việc con tự mình quyết định vợ ch mình,ta hoàn toàn không có ý cũng nên báo cho chúng ta biết một tiếng,để có thể gặp gỡ trước được con dâu mới của gia bà nữa,việc bà lo cho con trai mình thì không có gì là sai,nhưng ngày hôm nay bà lại làm tôi hoàn toàn thất vọng về bà,thay vì nhàn nhã từ tốn nhẹ nhàng thì bà lại thái quá mọi chuyện lên...- Thì sao? Vậy ông có nghĩ đến cảm xúc bây giờ của tôi không? - Cảm xúc chỉ là nhất thời,còn đây...- Thế thì còn Hải gia thì sao đây,ông nghĩ đi,họ sẽ nói gì vào mặt chúng ta? Nói chúng ta là đồ lừa đảo,không ra gì...chỉ vì nó- Hải Đường đã bỏ trốn khỏi tôi- Sao? - Bạch lão gia cùng Bạch phu nhân nhất thời cả kinh,riêng Bạch Vi Hiên cũng không kémBạch Thế Phong buông nhẹ Mạc Tử Nhan ra,vỗ vỗ lưng cô cho cô nín dìu cô ngồi xuống bên cạnh,bắt đầu mở lời- Chuyện này xảy ra cách đây đã ba tháng rồi,khi đó...Bạch Thế Phong bắt đầu kể lại từng chút một,không sót một thứ gì,đồng thời anh cũng muốn chứng minh...Tử Nhan không có lỗi gì trong chuyện này,tất cả đều là do anh gây ra- Đấy,rót cục cuối cùng thì vẫn là do con nhỏ này chen chân vào,nếu không thì đã đâu có ra nông nỗi như bây giờ - Bạch phu nhân khoanh tay,vẫn ngoan cố,nằng nặc cho rằng tất cả là do cô - Cháu không biết là hai bác ghét cháu hay không ưa cháu ở điểm nào,nhưng cháu là vợ anh ấy,vĩnh viễn suốt đời không thể đổi thay...- Cô còn thích làm càn? - Bạch phu nhân bắt đầu nổi cơn tam bành- MẸ À! ĐỦ LẮM RỒI. ĐÃ THÀNH RA VẬY,MẸ CÒN ĐỊNH TRÁCH EM ẤY? NẾU NHƯ KHÔNG DO CON NHỎ HẢI ĐƯỜNG KIA THÌ ĐÃ KHÔNG CÓ NGÀY HÔM NAY MẸ NGHE KHÔNG,VẢ LẠI,CON CŨNG CẦN PHẢI CẢM ƠN CÔ TA VÌ ĐÃ TỰ ĐỘNG RỜI XA GIA ĐÌNH MÌNH,NẾU KHÔNG THÌ...- CON IM NGAY! * Chát *Bạch phu nhân tức giận,tát một cú trời giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vi Hiên,khiến cho mặt cô bây giờ đỏ ửng,cơ hồ còn hằn lên vệt ngón tay - Mẹ...- BÀ LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? ĐI,MAU ĐI NGAY CHO TÔI - ÔNG MAU BUÔNG TÔI RA,TÔI PHẢI DẠY CHO CHÚNG NÓ MỘT BÀI HỌCBạch lão gia cố lôi vợ mình đi ra ngoài,nhanh chóng cho xe chạy về biệt thự Tử Nhan từ lúc nhìn thấy Bạch Vi Hiên bị tát vì mình thì đã không thể cầm được nước mắt,vội vàng chạy lại đỡ cô dậy- Chị,em xin lỗi...là do em,tất cả là do em...xin lỗi...- Tử Nhan,không sao cả,em không có lỗi,là do mẹ cố chấp thôi...- Sưng to thế này,lại bảo là không sao,chị đúng là... - Bạch Thế Phong cúi xuống,nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên xem xét - Lên phòng đi,em thoa thuốc cho chị Mạc Tử Nhan nghe thấy vậy càng khóc to hơn,cứ như muốn xả nỗi thống khổ trong lòng ra ngoài,tim cô bây giờ rất đau,rốt cục vẫn cứ luôn là Hải Đường,chỉ có Hải Đường mà thôi...đối với họ,cô đúng chỉ là một đứa thấp hèn thích trèo cao,chỉ là cái đứa đi lợi dụng không hơn không kém...- Ngốc,đừng khóc nữa,không phải lỗi của em,khóc gì chứ! - Bạch Thế Phong xoa đầu cô,ôn nhu trìu mếnMạc Tử Nhan chỉ biết vô thức gật đầu,cô khẽ lau nước mắt,ngoan ngoãn ngồi im không khóc Thế Phong hơi cười,rồi lại dìu Bạch Vi Hiên đi lên lầu để thoa thuốc*************************************************Ánh nắng mặt trời len lỏi vào phòng,khiến cho Mạc Tử Nhan khó chịu mà khẽ động mi mắt,cô lập tức choàng tỉnhNhớ hôm qua hình như là cô khóc đến mệt lử rồi thiếp đi lúc nào không biết,giờ lại thấy mình đang nằm trên giường,chắc là Bạch Thế Phong đã dìu cô lên tới đây,chợt cô cảm thấy trong lòng có chút ấm áp,nhưng chợt nhớ lại mọi chuyện hôm qua,nụ cười trên môi liền vụt tắt Mạc Tử Nhan hôm nay trông phờ phạc hơn ngày thường,cũng không chịu ăn sáng mà tự động đi đến trường,cũng không sử dụng xe nhà mà chọn lựa cách đi bộÍt nhất thì...cũng giúp cô thanh thản hơn được chút...Mạc Tử Nhan đi trên đường,mọi hôm ngã ba này sáng sớm vắng vẻ vậy mà hôm nay lại đông nghẹt,còn tụ vào một chỗ,thấy lạ,cô liền chen vào đám đông xem thử xem đã xảy ra chuyện gì - Cho hỏi...ở đây xảy ra chuyện gì vậy ạ?- Ở đây vừa xảy ra tai nạn,cũng không biết sao nữaMạc Tử Nhan cố gắng chen vào trong,liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc - LẠC HY! Mộc Lạc Hy trên người mặc bộ đồng phục còn bị dính máu,mái tóc rũ rượi,cả người còn bị bẩn vài chỗ - Lạc Hy,Lạc Hy,chuyện gì....chuyện gì đang xảy ra?- Tử Nhan...tôi...tôi...là lỗi của tôiMộc Lạc Hy khóc tức tưởi,ôm chặt lấy cơ thể cao lớn của người đàn Tử Nhan cả kinh,là Mặc Tư...- Mặc Tư...anh ấy...- Xe cứu thương tới rồi kìa,mau... - Một vài người kêu lênNgay lập tức,Mặc Tư được đưa lên xe cấp cứu,Mạc Tử Nhan cùng Mộc Lạc Hy cũng mau chóng lên Lạc Hy...xảy ra chuyện gì...tại sao lại ra nông nỗi này vậy hả? Mộc Lạc Hy thất thần,ánh mắt như người vô hồn,nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống không ngớt Bệnh viện A- Bác sĩ,bác sĩ....xin hẫy cứu lấy anh ấy- Chúng tôi sẽ cố hết sức,xin hai cô đừng lo lắng Đèn phòng cấp cứu được bật sáng,cũng là tâm trạng lo lắng không nguôi- Lạc Hy....mau nói cho tôi biết...rốt cục là...xảy ra chuyện gì?- Xin lỗi...thật xin lỗi bà...tôi xin lỗi- Về chuyện gì chứ? Với lại,nếu là chuyện kia,thì không sao hết,là hiểu lầm,cho nên tôi cũng không để ý...cũng chỉ mong bà tha thứ...Mộc Lạc Hy cười buồn,ánh mắt chan chứa sự mệt mỏi lẫn hối hận,cô vòng tay qua ôm lấy cô bạn thân nhất của cửa phòng cấp cứu bật mở,vị bác sĩ già hối hả cùng cô y tá chạy ra ngoài,Mộc Lạc Hy chạy lại,lay lay cánh tay của ông,lo lắng hỏi- Bác sĩ,anh ấy sao rồi?- Giờ anh ta đang trong tình trạng thiếu máu,mà bệnh viện lại không có đủ số máu cần thiết,cho hỏi trong hai người các cô có ai có nhóm máu AB không? - Vị bác sĩ sốt sắngMạc Tử Nhan suy nghĩ hồi lâu - Tôi là nhóm máu O,còn Lạc Hy thì...- Vậy còn cô?- Tôi...làm ơn cho tôi đi xét nghiệm,nếu trùng,hãy lấy máu của tôi- Được,vậy cô đi theo tôiMạc Tử Nhan ngồi ghế đợi,ánh mắt cứ luôn dõi theo về bóng lưng khuất sau cánh cửa,cô thở dài,sực nhớ đến Bạch Thế ấy là bạn thân thiết của Mặc Tư,chắc chắn có thể làm gì đó để giúp anh ấy,Mạc Tử Nhan vừa suy nghĩ xong thì ngay lập tức lấy điện thoại raTút...tútttttt- Sao lại không nghe máy vào lúc này chứ?- Có kết quả xét nghiệm rồi,vị tiểu thư đó trùng máu với bệnh nhân- Vậy...cậu ấy đâu rồi thưa bác sĩ? - Cô ấy sau khi lấy máu xong thì hơi choáng,giờ đang nằm trong phòng bệnh nghỉ ngơiMạc Tử Nhan gật gật,cúi đầu chào rồi chạy về phía phòng bệnh nơi Mộc Lạc Hy đang Lạc Hy đang được truyền nước,sắc mặt hơi nhợt nhạt lại có phần tiều tuỵ,chắc hẳn là mệt lắm- Này,không sao chứ?Mộc Lạc Hy xoay người,cười nhẹ với cô rồi nhắm mắt- Mọi chuyện...- Đợi có lúc thích hợp tôi sẽ nói,mà...Mặc Tư sao rồi?Mạc Tử Nhan lắc đầu,vỗ nhẹ vào vai của Lạc Hy,mỉm cười ý nói sẽ không đi ra ngoài,cũng là lúc đèn phòng cấp cứu được tắt đi- Bác sĩ...- Cậu ấy đã vượt qua khỏi cơn nguy kịch,giờ sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt,đợi một lát rồi hãy vào thăm - Được Mạc Tử Nhan chạy vội,mở tung cánh cửa,hét lên- Lạc Hy,Mặc Tư...Mặc Tư tỉnh rồi!Mộc Lạc Hy sắc mặt rạng rõ hẳn lên,cô vội vàng rút kim tiêm ở tay ra,chạy ra ngoài- Đợi đã,bà còn mệt...- Tôi không sao a...Mộc Lạc Hy được Mạc Tử Nhan dìu đến,đứng trước cửa phòng bệnh,có chút ngập ngừng,Mạc Tử Nhan bảo cô đi vào trước rồi chạy ra ngoài mua chai Lạc Hy đi đến bên giường của Mặc Tư,nước mắt chợt rơi xuống,cô nức nở,nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh- Mặc Tư...xin lỗi...xin lỗi...hức hức...- Sao lại...khóc chứ...- Mặc Tư...anh...tỉnh rồi,để em gọi bác sĩ- Được rồi...ở lại đây một chút đi... - Mặc Tư yếu ớt níu lấy tay cô,cùng lúc đó bác sĩ cũng đi vào- A,may quá,cậu có thể tỉnh sớm như vậyVị bác sĩ khám xét một hồi,mỉm cười nói- May cho cậu đấy,bạn gái cậu đã truyền cho cậu đến 450 cc máu,nếu không kịp thì chắc là sẽ có chuyện rồi,cũng nên cảm ơn cô ấy đi Sau khi vị bác sĩ đã đi khuất,Mộc Lạc Hy lúc này mặt đỏ ửng,lắp bắp- Chuyện này...- Cảm ơn em - Sao? - Cảm ơn em vì đã cứu tôi...thật sự...lần này tôi mắc nợ em rồi******************************************************Trailer- MẶC TƯ! EM NÓI CHO ANH BIẾT,CHO DÙ CÓ THẾ NÀO,EM VẪN SẼ KHÔNG TỪ BỎ ĐÂU!
Nhìn nhau hồi lâu Trân Ni xoay người định rời đi thì liền bị cô bắt lấy tay lại."Này, tôi chưa nói hết mà. Đúng là tôi thương Thái Anh....nhưng đó chỉ là việc của quá khứ. Còn bây giờ tôi đã thương người khác rồi." Nàng giật mạnh tay mình ra khỏi Trí Tú, ánh mắt giận dữ nhìn người nọ cố giữ hơi thở bình tĩnh ôn tồn nói"Hai thương người khác thì liên quan gì tôi, hai nói ra muốn cho tôi giận dữ sao đa? Hai nhầm rồi, tôi đã hết thương hai từ lâu rồi" Trí Tú nhìn nàng thở dài lại hít một hơi thật sâu rồi lại gãi đầu như khỉ, Trân Ni nhìn cảnh này dù có mắc cười đến cỡ nào cuối cùng vẫn không cười nổi. Trái tim nàng đã nguội lạnh, nàng không muốn dây dưa vào người này nữa liền dứt khoát mà đi. Trí Tú thấy nàng đi vội vã như vậy khiến tim cô không hiểu sau cứ nhói đau như bị người ta đâm dao vào. Bàn tay giơ ra phía trước cố nếu giữ người nọ nhưng thứ cô nhận lại chỉ là cơn gió xé lạnh vào buổi sáng phớt qua. Tay buông thõng nhìn bóng lưng Trân Ni đi mất, chỉ thấy tiếc nuối cùng đau lòng. Đúng vậy, nàng đi mất rồi. Tại sao chứ, bây giờ cô mới nhận ra được tình cảm mình dành cho Trân Ni. Vì một chút ghen ghét nàng mà Trí Tú đã khiến người con gái ở tuổi chớm nở phải mất đi sự trong sạch mà nàng đáng phải có. Phải lấy chồng dù chỉ mới mười bảy tuổi. Bây giờ nhận ra đã quá muộn rồi, nàng đã không còn thương Trí Tú nữa. Nàng đã đi khuất bóng nhưng cảm giác luyến lưu vẫn còn động lại nơi đôi môi và bàn tay cô. ................... "Hòa, hôm nay em thấy không khỏe. Ta dời ngày lành lại tháng sau được không cậu" Trân Ni lay góc áo cậu Hòa môi khẽ mím lại trong rất đáng yêu. Cậu Hòa nhìn nàng lại sờ sờ mũi nhưng rồi cậu ta cũng cười đồng ý. Dù gì cũng chỉ mới đưa sính lễ, chưa mời quan khách tới nên cậu ta cũng không để ý việc đó lắm. Bởi lúc nào cậu ta cũng theo ý của Trân Ni. Từ xa nhìn thấy cảnh này Trí Tú nghiến răng đôi mắt khó chịu nhìn đôi nam nữ đang tình tứ. Rồi cô thấy nàng chủ động in lên môi cậu ta nụ hôn phớt lờ, tâm can Trí Tú như bị xáo trộn. Đầu cô đã sớm như tổ ong vò liền không quản mình thế nào mà liền nhào ra đánh người ta đến lên bờ xuống ruộng. "A..này..hai bị điên sao? Đột nhiên đánh chồng tôi" "Chồng? Chưa rước mày về nhà mà mày dám xưng chồng sao?" Trí Tú tức giận hét lên đánh hắn ta liên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô liền hạ giọng môi hé mở khẽ nói"Ni Ni, tôi yêu em"
- Không được yêu ? Hứ, ATSM vừa vừa thôi,ai thèm yêu cái loại như anh chứ ? - Mạc Tử Nhan tay chống nạnh,vẻ mặt kiêu ngạo nói- Được rồi,không nói nhiều nữa,thoả thuận ngày hôm nay...hãy nhớ lấy !Sau khi hắn đi rồi,Mạc Tử Nhan ngồi chán,liền giở menu ra gọi đại vài món ngọt,thong thả ngồi thưởng thứcTrả tiền cho quán,Mạc Tử Nhan đẩy cửa đi ra,bây giờ cô muốn đi bộ hít thở một chút,mấy ngày nay đã mệt mỏi lắm loanh quanh một hồi,Mạc Tử Nhan cũng chẳng biết là mình muốn đi đâu nữa,đành quay lưng trở về,không may đâm sầm phải một bóng người cao lớn- A...xin lỗi... - Cô vừa lấy tay xoa xoa cái mũi nhỏ nhắn,vừa thuận tiện ngước lên nhìn người mình đã đâm phảiTrong phút chốc,Mạc Tử Nhan liền đứng hình,chân tay liền trở nên mềm nhũn,đứng không vững...Cái kỉ niệm muốn quên,1 tích tắc đã ở ngay trước mắt...- Mạc Tử Nhan ?Vẫn dáng người đó,vẫn khuôn mặt đó,vẫn cái cử chỉ cao ngạo đó...không sai ! Là Hoắc Minh Triệt...cái người năm xưa đã từng phản bội tình yêu của cô...Lúc ngước lên nhìn,cô cứ ngỡ mình nhìn lầm,thầm mong trước mắt chỉ là một cơn ác mộng,nhưng khi gọi đến tên mình,tim chợt như vỡ nát...Đau,cô thấy đau...!Mạc Tử Nhan cúi gằm mặt,cảm thấy cổ họng mình trở nên nghẹn và khô khan,đi qua người kia,thuận tiện nói một câu - Xin lỗi,anh lầm người rồi ! Từng câu từng chữ,đi vào tai như dội thêm một gáo nước lạnh vào người của Hoắc Minh Triệt,thô bạo mà kéo tay cô lại,liền ăn một cái tát từ bàn tay nhỏ nhắn kia- Xin anh có tự trọng một chút !- Mạc Tử Nhan,không ngờ bao nhiêu năm qua em vẫn còn hận anh,lại còn cả gan dám tát anh. Giỏi,em giỏi lắm ! - Hoắc Minh Triệt vỗ vỗ tay,nụ cười oan nghiệt,đầy ma mị nhì cô,khiến Mạc Tử Nhan càng thêm căm tức,hận không thể giết chết được con người vô liêm sỉ nàyHoắc Minh Triệt cho hai tay vào túi quần,thong thả bước đi,dường như cũng không muốn kéo dài chuyện này,Mạc Tử Nhan liền thở phào,nhưng liền bị ném cho một câu đáng chết- Mạc Tử Nhan,sau này còn gặp lại,cứ chờ đi,đến lúc đó tôi sẽ vào cuộc !*******************************************************************- Tử Nhan,Tử Nhan,con sao thế ? - Bà Mạc khẽ lay lay người cô,kéo cô trở về thực tại- A,con không sao - Cô gượng cười- Trà nguội rồi,đưa đây đi,mẹ rót cho con li khác- Thôi khỏi mẹ,giờ con không muốn uống...Bên ngoài liền có tiếng chuông Tử Nhan nhanh chóng chạy ra mở cửa- Lạc Hy,sao bà ở đây ?- Oa oa,bà bỏ tui một mình ở trường,làm tôi buồn muốn chết,mà sao cả ngày hôm nay bà không đi học ?- Chuyện này dài lắm,vào nhà đi,đừng đứng ngoài này mãi phiền lắm !Mộc Lạc Hy cùng Mạc Tử Nhan vào nhà,thấy bà Mạc liền lễ phép chào. Bà Mạc cũng tươi cười đáp lại,ân cần nói- Mộc Lạc Hy rất tốt với Tử Nhan nhà bác,bác thấy rất cảm kích !-Có gì đâu bác,đã là bạn lâu năm với Tử Nhan,giúp đỡ cũng là chuyện thường thôi a !Bà Mạc cười rồi rót trà vào li và đưa cho Lạc liền đứng dậy,như không muốn làm phiền bọn trẻ nói chuyện,bà bèn đi ra ngoài- Tử Nhan,bạn bè lâu năm với ngươi,ta rất hiểu ngươi,giờ ngươi có chuyện buồn,nói đi,ta và ngươi sẽ cùng chia sẻ. - Mộc Lạc Hy nắm lấy tay của Mạc Tử Nhan,ân cần nói- Bà ngốc này,tôi đâu có chuyện gì ! - Mạc Tử Nhan phì cười- Bà này,bà chém gió chém bão chuyện gì cũng được,nhưng chuyện quan trọng thì đừng hòng dấu tôi,nghe không ? - Mộc Lạc hy nhảy dựng lên,gắt gỏng nói- Tôi...Khuôn mặt của Mạc Tử Nhan thoáng buồn,quả thật là đã có nhiều chuyện xảy ra,cô cũng không muốn dấu giếm gì cô bạn Lạc Hy của mình,nhưng...có kể ra...cũng chỉ thêm buồn hơn thôi...- Tôi biết bà đang nghĩ gì,thôi được rồi,tôi không ép...- Hồi nãy tôi vừa gặp lại Hoắc Minh Triệt - CÁI GÌ ? - Mộc Lạc Hy hét ầm lên- Là...lúc ở phố...- Bà...vẫn còn yêu hắn,có phải không ? Mạc Tử Nhan đến đây liền im lặng,thật sự không biết phải nói sao nữa. Quả thật,cô rất hận Hoắc Minh Triệt...nhưng...tận sâu trong đáy lòng cô...cô vẫn còn...yêu hắn...- Phải... - Mạc Tử Nhan gượng gạo nói
Đánh giá từ 30 lượtCô bé đáng yêu ngây thơ Mạc Tử Nhan vốn còn chưa biết mùi đời, trong sáng như tuyết, bỗng trong chốc lát trở thành "phu nhân" của Bạch thiếu - người được mệnh danh là ác ma chỉ vì một chút gọi là "lòng thương người" kia...Xem thêm »Các chương mới nhất Chương 45 Chúng ta ly hôn đi
tôi yêu em cô vợ ngốc của tôi