Bạc Qua Qua từng vi vu khắp nơi trên thế giới, ở trong căn hộ có giá thuê 70 triệu đồng/tháng và không tiếc tiền chiêu đã bạn bè tiệc tùng. Fim 360. Fim 360. Phim Việt; St;1 ling h<) tu nhung vi "huan luyen vien yeu thuong" chinh la nen tang t6i viet ra cu6n sach nay. Va tren tat ca, nhung tam tu cua con tre, nhung nguoi da yeu thuong chung ta hon bat cu ai, dl,Ia vao chung ta hon bat cu ai, tiep nh n chung ta nhu nhung nguoi lam cha lam m€;!, da gtri cho chung ta nhung thong diep day y nghia den the gioi nay. Đánh giá: 7.1/10 từ 76 lượt. Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đ ời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy Nhung dich vu hoan hao tro thanh diem nhan cho su khoi dau mot cuoc song chung cua doi lua. Cac khach san ven song tham chi cac khach san cua vung lan can nhu khach san hoi an cung ram ro moc len de don cac du khach do ve Da Nang - Quang Nam. Hoi thao. Khach san duoc thiet ke dac biet cho cac cap doi di nghi nhu tu phuc vu banh mi nuong Chương 3: Thử. Ngư Mông. 13/03/2015. Trước Sau. Editor: Linh. Đổi một cái áo màu xanh nhạt thêu bách điệp ôm hoa, xứng với váy dài màu hồng phấn, vãn búi tóc vân tiên đơn giản nhất, trong thanh nhã mang theo một phần nhàn tĩnh. Hướng Vân Hoan nhìn mình trong gương, thấy Trần Fast Money. Editor một cái áo màu xanh nhạt thêu bách điệp ôm hoa, xứng với váy dài màu hồng phấn, vãn búi tóc vân tiên đơn giản nhất, trong thanh nhã mang theo một phần nhàn tĩnh. Hướng Vân Hoan nhìn mình trong gương, thấy Trần Hương ở phía sau có chút giật mình nhìn nàng, nàng nhếch mày nhẹ giọng hỏi “Đẹp mắt không?”“Đẹp... Đẹp mắt.” Trần Hương cà lăm một lát, nói “Nhị tiểu thư vốn xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp mắt. Chính là, sao hôm nay Nhị tiểu thư mặc trắng trong thuần khiết như vậy?”Trong tủ quần áo của Hướng Vân Hoan chất đầy quần áo xa hoa, bên trong mỗi bộ quần áo không phải thêu kim tuyến, thì cũng là chất liệu hiếm có. Chất liệu quý chút vốn cũng không có gì, nhưng từ trước đến nay Hướng Vân Hoan vẫn thiên về màu sắc diễm lệ. Trước đây nàng không hiểu, nhìn bản thân trong gương chỉ thấy mình vô cùng xa hoa, tất nhiên làm cho người ta vô cùng hâm mộ. Thẳng đến sau này mới biết, mới hối hận không thôi, chỉ cảm thấy bản thân mình tục tằng thế nào, nhưng chuyện này không thể trách nàng, từ nhỏ quần áo của nàng đều là Tô thị chuẩn bị, Tô thị nói một câu đẹp mắt, người bên cạnh nàng không một ai nói không Hằng Ninh lại là nam nhân, sao hiểu được này dà ngay cả nàng cũng cho rằng, bản thân mình vốn nên là cái bộ dáng y hoa phục, nếu không thích hợp thì có ý nghĩa gì?Hướng Vân Hoan phục hồi lại tinh thần, ở trong gương nhìn thấy Trần Hương cũng đang chau mày, làm như có chút nghi hoặc và bất an, trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi thở dài một hơi, đứng lên nói “đi ra ngoài đi.”“Biểu thiếu gia ở bên ngoài sợ là chờ sốt ruột rồi.” Trần Hương vội nghênh đón, khuông mặt tươi cười Vân Hoan chỉ cảm thán một câu nha đầu thiếu kiên nhẫn này”, nghĩ lại chỗ này nơi nơi đều là dấu vết, chính là bản thân mình ngày trước chưa bao giờ dụng tâm nhìn, thần sắc không khỏi ảm đạm, trên mặt lại là giả cười chọc chọc cái trán Trần Hương nói “Ngươi nha đầu này, không biết được biểu thiếu gia cho bao nhiêu hối lộ rồi!”“Ở đâu! Tiểu thư đừng nói xấu nô tỳ.” Trần Hương vẻ mặt cả kinh, tươi cười cũng cứng lại. Khi muốn biện bạch, Hướng Vân Hoan cũng đã đi ra cửa.“Nàng... Đây là thế nào?” Trần Hương chỉ cảm thấy trong lòng khiếp sợ, bộ dáng nói chuyện vừa rồi của Hướng Vân Hoan, nửa thật nửa giả, nhìn như vậy, lại thật giống như đang thử. Nhưng nàng sẽ sao? Trần Hương cân nhắc một lát, sau đó cười lạnh, theo sát đi bên này, Ôn Ngọc Lương đã đợi nửa canh giờ. Vừa rồi ở Hành Vân uyển suýt bị người bắt quả tang, đến khi y ổn định lại được tinh thần, mới nhớ tới không biết lúc này Hướng Vân Hoan đang ở đâu. Hướng Vân Cẩm chỉ sợ Hướng Vân Hoan tỉnh dậy biết được chuyện này lại làm ầm ĩ, y bị triền không còn cách nào khác, đến đây vừa hỏi mới phát hiện, Hướng Vân Hoan đã trở lại từ ngày thường, nếu như y đến tìm nàng, nàng đã vội vàng chạy đến, nhưng hôm nay lại để hắn chờ một lúc lòng Ôn Ngọc Lương lo sợ bất an, cuối cùng không chịu nổi, đứng lên chuẩn bị đi vào trong, nha hoàn Kim Tước tươi cười nhẹ nhàng giữ y lại, khách khí nói “biểu thiếu gia, tiểu thư bảo ngài chờ ở ngoài này.”Chờ, y đã chờ một lúc lâu rồi. Nếu làm hỏng chuyện tốt của Hướng Vân Cẩm, sau này y cũng đừng mong có ngày lành. Ôn Ngọc Lương chau mày, lúc đang định xông vào trong thì thấy mành bị vén lên, chưa thấy người nhưng lại nghe thấy thanh “làm biểu ca phải đợi.”Lúc mành được vén lên, lại khiến Ôn Ngọc Lương sửng sốt một hồi lâu. Người trước mắt thanh nhã như vậy, nhìn ngũ quan của nàng, rõ ràng là Hướng Vân Hoan y quen thuộc, nhưng lại có chỗ nào không đúng. Hướng Vân Hoan kiêu ngạo ương ngạnh hận không thể mặc cả núi vàng núi bạc lên người, khác với Vân Cẩm, tuy gia tài bạc vạn nhưng không biểu hiện ra ngoài, dịu dàng làm người thương tiếc. Nhưng lúc này, Hướng Vân Hoan giống như biến thành một người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày.... Ôn Ngọc Lương lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn Hướng Vân Hoan, vẫn là dáng dấp như nghi hoặc trong lòng xuống, đợi Hướng Vân Hoan ngồi xuống, Ôn Ngọc Lương mới thử dò hỏi nói “sao Hoan nhi lại trở về một mình?”“Còn không phải trách Ngọc lang chàng.” Vân Hoan nhếch mày, cố ý làm bộ dáng hờn dỗi, trách cứ nói “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, mỗi lần tới Hành Vu uyển đều cảm thấy mệt rã rời. Trước đây khi ta ngủ chàng sẽ đánh thức ta, hôm qua sao lại không gọi ta tỉnh dậy?”Ôn Ngọc Lương mi tâm nhảy dựng, Vân Hoan cười nói “Ngọc lang là đau lòng ta, muốn ta ngủ thêm một lát sao?”“Đúng, đúng...” Ôn Ngọc Lương xấu hổ cười cười. Vì che giấu xấu hổ trên mặt, hắn vươn tay liền muốn ôm lấy eo Vân Hoan, nào biết còn chưa đến gần, Vân Hoan xoay người, làm hắn chụp trong tay áo nàng rơi ra một cái túi thơm, đến khi Ôn Ngọc Lương thấy rõ hoa văn trên túi thơm, lập tức biến sắc túi thơm này không phải hôm nay Vân Cẩm mới đưa cho hắn sao? Lúc đó hắn còn khoa tay múa chân khen Vân Cẩm tay nghề tốt, mặt trên thêu hoa. Sau đó hai người suýt bị người bắt gặp, vội vội vàng vàng rời đi cũng không chú ý nhiều, không phải bị rơi lúc đó đấy chứ?“Sao vậy, Ngọc lang biết túi thơm này?” Vân Hoan khom lưng nhặt túi thơm lên lắc lắc hai vòng trước mặt Ôn Ngọc Lương.“Vật này của nữ tử sao ta biết được?” Ôn Ngọc Lương dừng một lát, lại nói “Chính là cảm thấy túi thơm này rất độc đáo, không phải là Vân Hoan làm chuẩn bị đưa cho ta đấy chứ?”“Phi!” Vân Hoan mỉm cười nhổ một ngụm nước miếng, nghiêm cẩn nói “Vật bẩn thế này sao ta làm được. Ngọc lang không biết đấy chứ, hôm nay lúc ta mơ mơ màng màng ngủ, có người đẩy cửa tiến vào gọi ta, vốn nha hoàn này là vì đến tìm mèo, nhưng không biết là nha hoàn nào không biết hổ thẹn, dẫn theo...”Một hơi này nghẹn ở trong miệng, thẳng đến khi Ôn Ngọc Lương không thở nổi, Vân Hoan cũng đè thấp giọng, nghẹn đỏ mặt thẹn thùng nói “Dẫn theo nam nhân làm loại chuyện bẩn thỉu. Thật giận ta ngủ mê mê trầm trầm, không cảm giác được một chút nào. Khi bọn nha hoàn tiến vào, hai người này đã chạy mất, chỉ còn lại vật này thôi. Không biết Ngọc lang đã từng nhìn thấy chưa?”“Chưa từng!” Ôn Ngọc Lương một ngụm phủ quyết, nói “Ta và Đại tiểu thư thấy nàng ngủ không đành lòng gọi nàng tỉnh dậy, nửa đường chúng ta đều tự về viện của mình. Nha hoàn này... Thật là không tưởng tượng nổi. Chính là chỉ bằng túi thơm này, có thể nhận ra là ai sao?”“Sợ là có chút khó khăn, chỉ có điều ta nhìn túi thơm này vật liệu tinh tế, giống như gấm Tứ Xuyên, năm ấy phụ thân mang theo gấm Tứ Xuyên về tổng cộng cũng chưa cho mấy viện, dựa vào điều này là có thể điều tra được. Huống hồ, túi hương này dùng hương liệu cũng đặc biệt.” Vân Hoan oán hận nói “Phụ thân không ở nhà, những tiện chân đồ đĩ này liền muốn lật trời rồi! Xem ta mà bắt được nàng ta, nhất định phải cẩn thận giáo huấn chút!”Sắc mặt này, trực tiếp làm trái tim Ôn Ngọc Lương run bắn lên, trong đầu cũng tức giận bản thân để người khác bắt được nhược điểm, một bên Vân Hoan cũng thở dài một hơi nói “Vốn ta còn muốn giao thứ này cho mẫu thân, đáng tiếc hôm nay bà mang theo Trương mẹ đi Hộ Quốc tự, sợ là sáng mai mới có thể trở về. Vật bẩn này, còn muốn ở trong tay ta ngốc một đêm.” “Hoan nhi, đừng tức giận hỏng thân thể mình.” Ôn Ngọc Lương vội vàng trấn an hai câu liền đứng dậy cáo từ, đến khi ra cửa sắc mặt Ôn Ngọc Lương trầm xuống còn có một đêm, may mắn, ông trời không diệt y, vật này còn phải ở trong tay Hướng Vân Hoan một đêm. Nếu không giải quyết hậu hoạn này, thực sự bị người ta tra ra trên đầu Vân Cẩm, đến lúc đó không chỉ Hướng Vân Cẩm mất mặt, chính là y cũng có khả năng bị đuổi ra Hướng thật vất vả đi tới hôm nay, làm sao có thể bị hủy trên một cái túi thơm?Con ngươi Ôn Ngọc Lương cứng lại, cuối cùng lén lút đi về phía hậu hoa viên.~*~Ban đêm, trong phòng Hướng Vân phòng, ánh nến vụt tắt. Ngoài cửa phòng, Trần Hương đứng đó một lúc lâu, nghe trong phòng dần dần không có động tĩnh mới nhẹ giọng kêu một tiếng “Nhị tiểu thư?”Nha hoàn bà tử trực đêm mới vừa rồi đều bị người gọi đi, trong phòng vẫn như cũ không có tiếng động gì. Trần Hương nghĩ, trong ngày thường Hướng Vân Hoan ngủ cực sớm, mặc dù bên ngoài có động tĩnh cũng không làm nàng tỉnh dậy, huống chi, mới vừa rồi nàng ta còn thêm mê hương vào ngọn nến, Hướng Vân Hoan tất nhiên là đang bạo đẩy cửa ra, cửa nhẹ nhàng két một tiếng, Trần Hương nhìn vào bên trong, người trên giường đưa lưng về phía nàng ta, không nhúc nhích. Trần Hương nhớ đến cái túi thơm ban ngày ở hậu hoa viên Ôn Ngọc Lương nói với nàng ta, nàng ta vội vàng đi đến bàn trang điểm của Hướng Vân Hoan.“Vận khí thật tốt.” Trần Hương nói thầm, nàng ta còn đang sợ Hướng Vân Hoan giấu túi thơm này ở nơi không nhìn thấy, không nghĩ tới lại tùy tiện đặt ở trên bàn, Hướng Vân Hoan quả thật là người không có đầu Hương âm thầm cười cười, tiếp đó đặt một cái túi thơm khác vào vị trí ban đầu. Xem hình dạng này, nếu không nhìn kĩ, thật đúng là không nhìn ra khác biệt. Chờ làm xong tất cả, nàng ta mới rón ra rón rén ra cửa. Bà tử trực tiếp cũng chỉ bị điều động đi một lát, Trần Hương không tự giác gia tăng bước chân, trong ngực có túi thơm đòi mạng, nàng ta tìm nơi hẻo lánh đi, mắt thấy sắp ra khỏi viện, trong viện đột nhiên đèn đuốc sáng số đèn lồng đột nhiên tụ tập chiếu về phía nàng ta, thanh âm khua chiêng gõ tróng từ gần đến xa, Trần Hương nhất thời không có chỗ để trốn, từ trong ánh sáng một người đi ra, đến khi thấy rõ người, chân Trần Hương mềm nhũn người phía trước, rõ ràng chính là Hướng Vân Hoan lúc này cần phải ở trên giường ngủ say!“Trần Hương, lá gan thật lớn!” Trên mặt Hướng Vân Hoan tràn đầy bi thương “Ngày thường ta đối đãi ngươi không tốt sao? Ngươi cái gì không làm lại đi làm trộm?”“Nhị tiểu thư, ngài nói gì vậy?” Trần Hương cố ra vẻ trấn định, bà tử từ trong đám người đi ra lôi kéo tay nàng ta, xiêm y của nàng ta lập tức bị xé rách hơn phân nửa, chỗ vạt áo lộ ra một mảng trắng noãn, bà tử này hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp lấy túi thơm ở trong lòng nàng ta ra.“Tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám trộm trên đầu chủ tử của mình!” Bà tử đẩy nàng ta hai cái, Trần Hương không chống được ngã ngồi trên mặt đất, đến khi lấy lại được tinh thần lập tức kéo vạt áo của Hướng Vân Hoan nói “Tiểu thư, nô tì oan uổng! Nô tì đây là... Là can nương mẹ nuôi Trương thị bảo nô tì lấy túi thơm này đi tìm bà ấy.... Đúng, chính là can nương muốn sớm tra ra túi thơm này là của người nào. Tiểu thư, ngài tin ta!”Nàng ta vừa nói xong, lập tức dập đầu. Trong viện người càng tụ càng nhiều, nàng ta mơ hồ cảm thấy hôm nay nhất định xảy ra chuyện lớn rồi. Nhưng lúc này, nàng ta chỉ muốn đẩy Trương thị ra, đó là lão nhân bên người phu nhân, cho dù là Nhị tiểu thư cũng phải nể mặt hia phần, nàng ta nhất định không có chuyện Hương mặc niệm, nào biết từ phía trên trái lao ra một người, đến trước mặt nàng ta quăng cho nàng ta một cái tát, mạnh đến nỗi Trần Hương đầu hoa mắt choáng, nàng ta thật vất vả mới nhìn rõ người trước mắt, không ngờ lại là Trương thị.“Tiện nhân! Ta không hề bảo ngươi đi cầu tiểu thư gì đó!” Trương thị nhe răng mắng. Đêm nay bà ta vốn bồi ở cạnh phu nhân dâng hương lễ phật, nào biết nửa đêm có người mời bà ta trở về, bà ta vốn còn nghi hoặc, sau đó nha hoàn bên cạnh tiểu thư nói rõ tất cả quá trình Trần Hương kê đơn tiểu thư cho bà ta thơm tinh xảo như vậy, sao Trần Hương có thể có?Trương thị tát xong một cái, lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Hướng Vân Hoan cần xin nói “Nhị tiểu thư, Trần Hương còn nhỏ, nhất định là thấy túi thơm này đẹp mắt mới có suy nghĩ sai lầm, tiểu thư ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho nàng ta lần này đi!”Muốn dùng khổ nhục kế sao? Vân Hoan cười thầm một tiếng, vốn đã biết Trương thị này gian trá, cái tát này là đánh thật sự, như là, vẫn không đủ thống khoái!Một đời trước nàng nghĩ mãi không ra, đến cùng là ai bán đứng nàng, hại nàng thảm như vậy, thẳng đến sau này nàng ra phủ, Trần Hương ngược lại thành thiếp của Ôn Ngọc Lương, nàng mới hiểu được, tai họa này đến cùng là ai!Nha đầu của nàng, bán nàng, cũng chỉ vì đổi lấy một địa vị thiếp thất, Hướng Vân Hoan nàng, lại rẻ mạt như thế!Đánh rắn, không phải là muốn đánh bảy tấc sao?Vân Hoan cười lạnh một tiếng, tiện tay gọi Kim Tước, nói “Kim Trước, mang gì đó trong phòng Trần Hương ra đây!” Editor bốn chữ mở hòm kiểm hàng’ này đã làm Tô Đại mất hồn một phen. Vừa rồi bị nhục nhã hắn đã hoàn toàn quên, lúc này lại ngạnh cổ quát “Kiểm hàng cái gì? Ta là cậu ngươi, ngươi còn không tin ta hay sao?”“Cậu?” Vân Hoan cười lạnh một tiếng, “Mẹ ruột ta họ Vương, ngươi lại họ Tô. Ta gọi ngươi một tiếng cậu đó là cất nhắc ngươi, không gọi ngươi là cậu, ngươi lại có thể làm gì được ta?”Khi nói chuyện Vân Hoan cũng bước lên phía trước, mở thêm một hộp yến, sắc mặt lập tức thay đổi, giơ tổ yến lên hỏi Tô Đại “Ngươi mua tổ yến, đều là chất lượng như vậy?”“Ngươi còn nhỏ tuổi, không biết chọn tổ yến!” Tô Đại vẫn muốn nói dối, Vân Hoan thật sự là đánh hắn mắng hắn cũng ngại mệt mỏi. Xa xa nhìn thấy Chương Khuê dẫn lão Ngô đi về phía này, nàng vẫy vẫy tay để Chương Khuê và lão Ngô nhìn tổ yến Tô Đại chọn mua. Lão Ngô hít miệng thở dài nói “Cữu lão gia, ngươi sợ là bị người ta lừa rồi! Tổ yến này nhìn tuy tốt nhưng lại ngâm qua nước! Ngươi nhìn hình dạng tổ yến, màu sắc quá trắng, miệng yến và độ dày không đều, còn có mùi cũng không đúng, tất nhiên là thương gia khác giữ gìn không đúng, làm nó mất đi mùi vị! Ngươi... Ngươi dùng bao nhiêu tiền mua?”“Chỉ cái đó, một trăm lượng!” Vân Hoan đáp. Người thành thật nhìn những người khác, suy nghĩ quả thật là đơn thuần chút. Bị người ta lừa? Hắn đây là bị người ta lừa hay là định lừa người trong nhà đây!Nghĩ đến hàng hóa còn có những cái khác, ngay cả trong kho hàng cũng dư lại gì đó Tô Đại chọn mua mấy ngày nay. Nếu thật sự đều dùng nấu cho khách nhân, Phong Niên thật sự phải sụp đổ.“Cái gì cũng không cần phải nói nữa.” Vân Hoan vẫy vẫy tay, “Chương chưởng quỹ, mời cữu lão gia đến phòng củi đợi, lại mời phu nhân đến đây.”Không để ý Tô Đại kêu rên, Chương Khuê sai người làm trói hắn lại, Tô Đại lại muốn giãy dụa, Vân Hoan nhướn mi lạnh lùng nói “Nhiều người như vậy, còn không ngăn nổi một cái miệng à! Nếu hắn lại ầm ĩ, trực tiếp đánh hôn mê rồi khiêng qua!”Một bên này, Tô Đại cuối cùng cũng im lặng. Hướng Vân Hoan thu lại thần sắc, chỉ nghĩ chờ sau khi Tô thị đến, nàng nên đối phó bà ta thế nào. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Trường Bình mặc áo xanh đứng cách đó không xa, khóe miệng chứa nụ cười như có như không, cũng không biết đã đứng ở kia nhìn bao Hoan nhất thời cực kỳ quẫn bách, trong lòng tức giận người này sau khi ăn xong sao không đi luôn đi lại quay trở lại. Vừa rồi bản thân bộ dáng kiêu ngạo, dừng ở trong mắt hắn, không biết có thành chê cười hay thế. Dù sao thanh danh của bản thân ở bên ngoài cũng không tốt. Vân Hoan nói thầm lại cười tiến lên hô “Tống đại thiếu gia sao lại quay trở lại?”Nàng lại chỉ chỉ cái biển chữ to bên cạnh “Hậu viện nơi quan trọng, người không liên quan chớ vào.”Tiếc rằng Tống Trường Bình nhìn qua xong lại mỉm cười, lắc đầu nói “Vừa rồi ăn uống no đủ, vốn muốn đặc biệt đến cám ơn Nhị tiểu thư, còn nữa, cũng có chuyện quan trọng muốn cùng Nhị tiểu thư thương nghị. Trái phải không tìm thấy Nhị tiểu thư, lại đi nhầm vào hậu viện, nhìn thấy một đoạn trò hay, phấn khích, phấn khích.”“Trò hay?” Vân Hoan thật sự rất muốn nói người này sao lại không biết xấu hổ như vậy, hậu viện này là nơi đi nhầm là có thể tiến vào? Người khác không biết chữ, chẳng lẽ Tống Trường Bình hắn cũng không biết hay sao?”Còn nữa, đoạn trò hay này chính là Tô Đại tham mấy ngàn lượng bạc, thịt nàng đau!Đợi chút.... Trong đầu Vân Hoan đột nhiên xẹt qua lời nói của Tô Đại, “Tống đại thiếu gia đã ở đây nhìn bao lâu?”“Từ đầu.”“...” Tống đại thiếu gia quả thực tích chữ như Hoan im lặng một hồi, chợt nở nụ cười, “Tống đại thiếu gia đến thật sự là khéo! Nếu ngươi đã xem toàn bộ vở kịch, tự nhiên là cũng nghe thấy lời nói của tên mập kia. Hắn mua cho nhà ta hàng giả, nhưng tất cả đều xuất xứ từ cửa hàng Hằng Thịnh nhà ngài! Ngươi xem, chuyện này xử lý như thế nào?”Tống gia là gia đình giàu có nhất Ung Châu, theo lý thuyết danh dự cửa hàng Hằng Thịnh tuyệt đối có thể tin được, sao lại có thể xảy ra chuyện hàng nhái này nọ? Còn nữa, lấy tài lực của Hằng Thịnh, tại sao lại cùng Tô Đại cấu kết với nhau?Theo góc độ của Hướng Vân Hoan mà nói, nàng vẫn rất tin tưởng Hằng Thịnh, nếu Tống Trường Bình đã ở đây, nhìn diễn, tự nhiên cũng phải cho chút tiền thưởng – huống chi, chắc chắn bản thân hắn cũng không muốn thanh danh Hằng Thịnh bị đạp cười bên miệng Vân Hoan càng thêm Trường Bình nhìn Hướng Vân Hoan còn chưa kịp thu hồi ý cười giảo hoạt bên môi, trong lòng thầm mắng một tiếng giảo hoạt. Hướng Vân Hoan thoáng cười, trong lòng hắn ngứa, như là có gì đó muốn trào ra, hắn lại có ý nghĩ muốn đùa nàng.“Hằng Thinh luôn luôn già trẻ không gạt, lại càng không bán đồ dởm, người đời đều biết.” Tống Trường Bình ôn hòa đáp lại, nói “Nếu người khác cảm thấy Hằng Thịnh có vấn đề, hoan nghênh đến quan phủ cáo trạng. Tống mỗ tùy thời xin đợi đại giá, phụng bồi đến cùng.”“Ngươi...” Cái gì gọi là phách lối, đây mới gọi là phách lối! Một cửa hàng có thể có tiếng tăm đến không sợ bị cáo trạng, không sợ bị trị, đây là nói có thực lực cộng thêm bối cảnh hoàn chạy đến cửa hàng của nàng ngẩng đầu phách lối... Cái này đều có thể nhịn thì có cái gì không thể nhịn!Vân Hoan thật sự rất muốn nhào lên xé nát cái mặt nạ ôn hòa này của Tống Trường Bình, nhưng người ta lại là một bộ dáng bốn lạng đánh bay ngàn cân, ăn ngay nói thật. Thật tình làm Vân Hoan cảm thấy nếu bản thân làm thật, không khỏi có chút chột dạ và hẹp Hoan lại im lặng một lát, cũng thế, nhà mình có trộm, không lý do để nhà khác bắt Trường Bình mắt thấy Vân Hoan thay đổi sắc mặt mấy lần, có lúc hắn cho rằng nàng sẽ nhào lên, hoặc là giống như vừa rồi hắn nhìn thấy, cầm tổ yến trên tay ném vào mặt hắn “Nhà của ta gì đó, ta quăng không được sao?”Có lẽ, Hướng Vân Hoan như vậy mới phù hợp trên phố truyền đãi miêu tả, điêu ngoa bá đạo, không thể nói tất cả đều chưa thực hiện, Hướng Vân Hoan chuyển thành lạnh nhạt, cuối cùng, nàng chậm rãi giơ tay lên, nhàn nhạt cười nói “Cũng đúng, ta còn có việc nhà muốn xử lý, nếu Tống đại thiếu gia không còn việc gì khác...”Ý tiễn khách không cần nói hết cũng biết.“Lời đồn đãi trên phố, quả nhiên không thể tin.” Tống Trường Bình nói thấm, bên miệng treo lên một đường cong, hắn nghe thấy trong lời nói của bản thân tất cả đều là ý cười, “Nhị tiểu thư không phải người khác.”“...” Lời này sao lại ái muội như vậy, là nàng nhầm lẫn Hoan ngẩn người, “hả?”.“Nhị tiểu thư là khách nhân rất quan trọng với... Tống mỗ.”“Quan hệ mua bán mà thôi...” Có cần phải nói ái muội như vậy không?Bên này, Tống Trường Bình lại cười đến vô cùng ôn hòa, “Mua bán không thành, tình cảm còn đây!”Tình cảm? Không phải tình nghĩa à? Vì sao nàng có cảm giác bản thân bị đùa giỡn?Hướng Vân Hoan lại im lặng rồi.... ...... ...... .........Tô thị tới cực nhanh, đi cùng còn có Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương. Ba người cùng nhau trình diện, ánh mắt nhìn Hướng Vân Hoan cũng rất không không biết người nào để rơi ra tiếng gió, Tô thị đến hậu viện thấy Hướng Vân Hoan và Chương Khuê cũng không nói chuyện, đi đến đầu tiên là tát một cái vào mặt tiểu nhị, cao giọng mắng “Nô tài không biết sâu cạn, người kia là ca ca ruột của ta, cữu lão gia Hướng gia! Đó là người ngươi có thể trói sao! Ai cho ngươi gan cẩu đó! Hướng gia cho ngươi ăn cho ngươi uống, chính là để ngươi bắt nạt lên đầu chủ tử? Còn không thả ra cho ta!”Liên tiếp cao giọng mắng, mọi người trong sân đều nghe được rành mạch. Trên mặt Chương Khuê thoắt đỏ thoắt trắng, biết rõ rành rành nàng đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng chính là bản thân, đang muốn nhận lại thấy Hướng Vân Hoan mang theo nụ cười tới nghênh tiếp nói “Mẫu thân nói thật đúng! Trên đời này đúng là có một số người không biết xấu hổ, trong nhà cung hắn ăn, cung hắn mặc, nhưng hắn lại cứ thích ăn cây táo rào cây sung, lừa bịp người trong nhà! Người như thế, mới thật sự nên bị trời giáng ngũ lôi, để hắn không được chết tử tế!”“A, Hoan nhi ở đây à.” Tô thị không dự đoán được Hướng Vân Hoan vừa lên đã nói lời bén nhọn như vậy, ngẩn người rồi mới treo lên nụ cười, nói “Mời rồi vào phòng nghe bọn tiểu nhị nói không biết tên nô tài nào không dài mắt nói linh tinh, châm ngòi ly gián, làm con hiểu lầm cậu con, nổi giận. Con xem, nếu không trước thả cậu con ra ngoài. Nào có cháu ngoại gái trói cậu, làm người ngoài nhìn chê cười.”“Đúng vậy, sao muội muội có thể trói cậu, hồ nháo.” Trước mặt người khác, Hướng Vân Cẩm nói chuyện quả thực là hơi thở mong manh, rất thục nữ, nữ tử tầm thường không thể hai mẹ con này giả bộ, một người là đương gia chủ mẫu đầy khí thế, một người là tiểu thư hiền lành yếu ớt, có ai có thể ngờ cả đám đều là lòng dạ rắn rết? Còn có Ôn Ngọc Lương tránh bên người các nàng ta, ai có thể nghĩ đến trong đáy lòng người thư sinh văn nhược này là tâm tư xấu xa không thể lộ ra ngoài ánh sáng?Chính là những người này, làm hại nàng nửa đời đau khổ, là bọn họ!Tất cả tức giận đều kêu gào, nhất thời làm Hướng Vân Hoan có chút hoảng hốt, cho rằng bản thân lại trở về kiếp trước. Nếu có thể nâng tay, hung hăng tát cho mỗi người một cái, lại giẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân.... Nhưng là, người bên cạnh lại gọi nàng trở về hiện thực.“Nhị tiểu thư!” Ánh mắt Hướng Vân Hoan đột nhiên trở nên hung ác, phẫn hận bất chấp tất cả muốn bóp nát đối phương làm Chương Khuê giật nảy mình, hắn vội vàng gọi Hướng Vân Hoan. Đã thấy trong nháy mắt Hướng Vân Hoan có chút hoảng hốt, một lúc sau liền cầm lấy tổ yến trên bàn đưa đến trước mặt Tô thị, “Cái này cũng là hiểu lầm sao?”“Đây là?”“Cậu chọn mua trở về.”Lúc trước Tô thị cũng đi theo bên cạnh Hướng Hằng Ninh buôn bán một thời gian, đối với nguyên liệu nấu ăn cũng biết một hai, dù là như thế, bà ta thấy tổ yến này cũng sững sờ một chút, “Cái này không phải rất tốt....”Lúc lại nhìn lại bà ta cũng cả kinh, tùy tay bẻ một miếng tổ yến ngâm vào trong nước, chờ nó xốp Tô thị lại tùy tay lấy một cái que, nhẹ nhàng gõ xuống, thật sự bị vỡ...Mặt ngoài nhìn rất tốt, lại là hàng Vân Hoan cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn bà ta đến kho hàng, Tô Đại mua mấy ngày gần đây, bào ngư, vây cá, Chương Khuê đều mở ra, bảo Tô thị nhìn thấy sắc mặt Tô thị lập tức trắng bệch, một bên này Hướng Vân Hoan đã cho người đi dẫn Tô Đại qua, sao biết Tô Đại nhìn tình huống không tốt, đi lên liền nói “Muội muội cứu ta!”Một tiếng này, đầu tiên là khóc lóc kể lể vừa rồi Hướng Vân Hoan đối xử thô bạo với hắn, vừa khóc vừa tố cáo bản thân bị lừa mới có thể mua hàng giả về, ý hắn vốn không phải như thế, vân vân. Cuối cùng, lại khóc lóc nói bản thân thực xin lỗi muội phu, kém chút làm hỏng đại cùng, còn khóc nói bản thân không được Hướng Vân Hoan coi là người nhà, ủy khuất thế nào, vân vân...“Nói như vậy, cậu thật sự bị người ta lừa à?” Vân Hoan bị hắn khóc lóc kể lể đầu đau như muốn nứt ra, hận không thể lấy tất thối bịt miệng hắn lại, tức thì lạnh lùng hỏi hắn một câu, đánh gãy hắn khóc lóc kể lể.“Đúng, bị người ta lừa rồi!” Tô Đại một mực chắc chắn, nói xong, lại chần chờ thoáng nhìn qua Tô người ta lừa... Vân Hoan cười lạnh một tiếng, nếu không phải ánh mắt kia của Tô Đại, nàng còn không biết có phải bị lộ rồi hay không, lúc này xem ra, là Tô thị dạy nàng như thế?Thật sự là có thể thông thiên rồi, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể truyền tin cho nhau, trong Phong Niên này, lại có những ai là người của Tô thị?“Nếu là bị người ta lừa, cậu hãy cùng ta đến gặp quan phủ nói rõ ràng, là bị ai lừa, bị lừa thế nào, lại lừa bao nhiêu bạc! Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ bị lừa, chúng ta còn ngầm bồ làm ngọt, ăn cái thiệt thòi này đúng không?”“Không thể đến quan phủ...” Trong lòng Tô Đại hoảng hốt, miệng ấp úng. Tô thị thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, lại tiếp nhận câu chuyện nói “Cậu con sợ việc này truyền ra đối ta không tốt. Vào quan phủ, chúng ta còn bị bóc một lớp da, kẻ lừa đảo không tìm ra, chúng ta còn phải bù bạc vào, không đáng. Việc đã đến nước này, không bằng coi như chúng ta mở mang thêm kiến thức...”Miệng Tô thị mở ra lại khép lại, Vân Hoan yên lặng ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình trên lầu hai, thấy hắn yên lặng gật Vân Hoan sáng lên, bên ngoài cũng có người làm tiến vào đưa tin “Nhị tiểu thư, Tôn chưởng quầy của Hằng Thịnh đến đây.” Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ hãi. Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu huyết. Review CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ Tác giả Ngư Mông Thể loại Cổ đại, trùng sinh, gia đấu, mỹ thực, sủng, HE Độ dài 87 chương Tình trạng Hoàn edit __________ Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Cuối cùng thì Hướng Vân Hoan một ngày nào đó cũng đã hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại, nhưng câu chuyện của chúng ta lại không bắt đầu từ đó, hehe, xin lỗi các bạn đọc thân yêu. Câu chuyện hôm nay bắt đầu từ một ngày đẹp trời, Vân Hoan tỉnh lại, thấy mình đã quay ngược thời gian, trở lại khi còn là một tiểu thư nóng nảy tuỳ hứng, khi mà cha vẫn sống, nhà vẫn còn, người vẫn chưa bị lừa đi mất. Nàng vừa xúc động vừa hạnh phúc, vì cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng mà tình cảnh của nàng hiện tại cũng không khá khẩm gì mấy, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị chuốc thuốc mê nằm trên giường, còn ở phòng trong đôi nam nữ chị gái hờ và thư sinh thả thính tự do Ôn Ngọc Lương đang “vận động” kịch liệt, rung cả ván giường. Ngay lập tức Vân Hoan quyết định công cuộc trả thù được khởi động từ đây. Nàng âm thầm ra ngoài, gọi người tới “kinh động” hai nhân vật trong phòng, tạo ra scandal trạch đấu đầu tiên. Kể từ ngày đó, hai mẹ con Hướng Vân Cẩm cảm thấy có gì đó rất sai ở đây, Hướng Vân Hoan điêu ngoa tuỳ tiện ngày nào đã biến mất. Không, phải là cái tính tuỳ tiện thì vẫn còn, nhưng lại “tuỳ tiện” rất thông minh và khôn khéo, lặng im không tiếng động giành lại Phong niên thực phủ - tửu lâu kinh doanh có lãi bậc nhất nhà họ Hướng từ trong tay hai mẹ con. Đang lúc Hướng Vân Hoan mải mê gia đấu đến ngươi chết ta sống, vận dụng hết 36 kế binh thư ám toán, thì một nhân vật đặc biệt đã xuất hiện, làm thay đổi cục diện cuộc chơi. Đó chính là Tống thiếu gia – chồng hụt kiếp trước của Vân Hoan, người cả năm ốm yếu nằm trên giường bệnh. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Vân Hoan đã nhận ra, lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin. Tống thiếu gia chỉ hơi “mỏng manh” chứ tuyệt không hề “sắp chết”, lại còn phong lưu tiêu sái, toả ánh hào quang nam chính ngời ngời. Tống Trường Bình cũng nhận ra, lời đồn quả là thất thiệt, vị Hướng tiểu thư này có hơi “mạnh mẽ” nhưng lại rất đáng yêu, hắn thích. Nàng lại có một tay nghề nấu ăn rất ngon, sau này không lo chết đói. Vì vậy hắn dùng mọi cách chiếm lấy người đẹp về tay, làm nên một hồi phong ba bão táp ở Tống phủ. Vân Hoan đến tận lúc ngồi lên kiệu hoa cũng không biết mình đã bị một tay “chồng chưa cưới” sắp đặt tất cả. Tống Trường Bình từ khi cưới được Vân Hoan bắt đầu sủng nàng lên trời. Vì thân phận đặc thù ốm yếu của Trường Bình mà trách nhiệm làm dâu của Vân Hoan, kính trà dâng nước gì đó, tất cả đều được dẹp hết, chăm sóc cho chồng là trên hết. Sống chung với nhau, Vân Hoan cũng dần khám phá ra những bí mật động trời của nhà họ Tống, lí do Trường Bình mắc bệnh mãi không khỏi. Cùng với nhau, đôi vợ chồng trẻ mạnh mẽ gạt bỏ hết chướng ngại vật, trả thù từng người đã gây đau khổ cho mình, sống hạnh phúc đến mãi mãi về sau. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết. Hãy đọc và cảm nhận nhé các bạn, nhưng đừng có đọc ban đêm kẻo đói chết đấy. ____________ Review by Huyên Tần Bìa Họa Gian Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Nàng kia mặc một bộ giá y đỏ rực, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trên trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn không có không khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng không quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu nói với nam tử mặc hoa phục trước mắt “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...” Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ trên mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử. Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống trên mặt đất, thấp giọng nỉ non nói “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?” Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với đi theo ta! Ta, ta đây cũng là thật sự suy nghĩ cho nàng!” “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, trên mặt treo lên một nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta không nhìn lầm, chàng thật sự cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung một chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...” Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ “Hóa ra các ngươi sớm đã nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi không có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...” Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta không cam lòng, không cam lòng!” Trên má có một dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai. Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình đang làm ác mộng, đang muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát hiện tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra. Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành một khung cảnh, Hướng Vân Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy không khỏe, nàng nhịn không được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy không đúng thì nam tử trong ác mộng truyền đến một tiếng mừng rỡ “Cẩm Nhi!” “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến trên người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên một tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng không sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.” Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức một phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người thật sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm một trận nôn khan. Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên một cỗ bi thương, tiếp theo là không tiếng động cười cười. Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng. Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương. Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến nói như thế nào nhỉ? “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.” Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta đã tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính. Nàng lúc đó thật khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm nói thân mình nàng không tốt, chỉ ngất đi thôi. Nàng còn tin!” Buồn cười, thật buồn cười. Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng bệch. Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ nói một tiếng, gắt giọng “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.” “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới trầm trầm nói “Chỗ cô...” “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn không kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.” “Vậy thì được. Chính là...” Nam tử ngừng lại một chút, chần chờ nói “Hôm nay ta ở trên đường nghe người ta nói, bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?” “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng một lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó thật tình hay sao? Ngọc Lang, không phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành thật đấy chứ? Được được, nếu chàng không đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!” “Không không không...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở nói “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu không phải là chàng không biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe nói, quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá không thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu không ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!” Mấy chữ cuối cùng thật sự là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan thật muốn tát nàng ta một cái. Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thật không thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng đã đi gặp Phật tổ! Ngày đó nàng trôi qua thế nào? Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, một lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng thật sự cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ. Nhưng cuối cùng thì sao? Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận nói Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia! Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, nói Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà. Người người đều nói Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta đi lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. Một câu nói của nàng ta, nặng tựa ngàn cân. Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân không một xu, nếu không phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng đã sớm chết ở đầu đường... Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả! Một đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời. Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để cô sống thêm một đời? Hướng Vân Hoan một lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng một lúc, sau đó vội vàng nằm về trên giường. Một lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh đi về phía chiếc giường. Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết không tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông nói “Không phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?” “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng nói “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu không phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng không thích nhìn, ta đây từ nay về sau không gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta không xen vào nữa!” “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương thật sự nổi giận, nàng ta mềm giọng nói “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng không giúp ta, được, ta đi gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng không gặp chàng...” Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ “Ta sẽ không để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.” “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng không thành thật xoa lưng Ôn Ngọc Lương, trên người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này không còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên két’ một tiếng đóng cửa lại. Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm không quên cảnh giác nói “Ngọc lang chàng nói nhỏ chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.” “Không sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...” Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng một lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa. Ngoài phòng hạt mưa dần nhỏ, trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu. Lúc này, bọn họ đang ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần không có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi thì dọn dẹp. Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị không thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế. Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển hiện ra có chút yên tĩnh quỷ dị. Nương, phù hộ ta một đời này không bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta. Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng không xa, nàng đi chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào đi ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít nói chuyện, trong đó có một tiểu cô nương vóc dáng không cao, trên mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này đang hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột. “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng không to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy không có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu cô nương khoa tay múa chân một hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận. “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?” “Có phải chạy theo mèo hoang không. Đây là mùa xuân, mèo chịu không nổi.” “A, Thạch Lựu tỷ tỷ thật sự là không xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra ngoài.” “Mèo thôi mà, cái này thì có cái gì mà xấu hổ?” Mấy người líu ríu, hồn nhiên không thèm để ý tiểu cô nương mặt đã nén đến đỏ bừng. “Hắc tử của ta là mèo đực, sẽ không xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng nói nhỏ bé này, vẫn biến mất trong thanh âm của đám người. Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế nói một câu “ Ta lại đi tìm xem.” Đây là thứ muội Hướng Vân Yến đã từng không có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy một tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là một tiểu thư, nhưng ở trong một đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế. Yến nhi, đây là Yến nhi một đời trước vì nàng mà chết... Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua một tia kích động, khi hoàn hồn lại thì đã đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến. Một đám người đang chít chít lập tức dừng lại, một lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh nói “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, một câu vô nghĩa cũng không, “Trong hôm nay nếu không tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!” Một đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo một lần. Đám người lại thêm một trận rối ren, giống như ruồi bọ không đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao âm điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước đi. Tìm từng tấc một cho ta!” Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần. Ngược lại, cũng thế. Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông. Cùng đọc truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại hai thế giới nàng cùng gả cho một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu huyết. Tác giả Ngư MôngThể loại Lịch Sử, Ngôn Tình, Xuyên KhôngNguồn Sưu TầmTrạng thái FullSố chương 87Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc... nhưng cũng có nét sợ ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu huyết.

cuoc song mi vi cua tieu nuong tu